Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 751: So thảm tuổi thơ

Cảnh sát thâm niên cũng vội đi thông báo cho mẹ của Tiểu Mẫn, rồi không nán lại thêm, lập tức rời đi. Đồng thời, dặn dò cảnh sát thường trực để mắt tới Tiểu Mẫn...
Trong khi đó, Phương Chính qua cuộc trò chuyện với Tiểu Mẫn, cuối cùng đã hiểu rõ nguyên nhân cô bé nhảy lầu. Nghe Tiểu Mẫn nói vì áp lực học hành lớn, bài tập nhiều, không thể chịu đựng nổi, nên mới nhảy lầu, Phương Chính cũng không khỏi thở dài.
Tiểu Mẫn nhỏ giọng nói: "Anh trai, em thật sự rất sợ... Đến trường mệt mỏi quá, mỗi ngày phải học thuộc rất nhiều thứ, phải giỏi nhiều thứ, tháng nào cũng có kiểm tra, thi không tốt lại bị gọi phụ huynh. Em học không giỏi lắm, hễ hơi lơ là một chút là tụt lại phía sau, rồi sẽ bị gọi phụ huynh. Mỗi lần mẹ đến trường, các bạn đều cười chê chúng em. Em... em cảm thấy mình làm mẹ mất mặt. Em cũng không muốn vậy mà. Mỗi ngày em đều cố gắng lắm, nhưng em quá đần, cứ không tài nào nhớ nổi mấy công thức, từ vựng. Người ta nhớ một chút là xong, còn em thì phải mất rất lâu. Tan học, còn rất nhiều bài tập phải viết, lần nào em cũng muốn viết nhanh cho xong rồi xem tivi, nghe nhạc một chút. Nhưng mỗi lần làm xong bài tập đều đã quá nửa đêm. Sau đó đi ngủ, tỉnh dậy lại đến trường... Cuộc đời em giống như một cái cối xay, cứ mãi luẩn quẩn, không thấy hy vọng, không thấy tương lai. Em mệt mỏi quá..."
Hồng Hài Nhi ngồi cạnh Tiểu Mẫn, nghe cô bé kể, càng nghe trán càng đổ mồ hôi lạnh.
Phương Chính liếc nhìn Hồng Hài Nhi, trong mắt thoáng qua một tia cười.
Hồng Hài Nhi nghe một hồi, thực sự nhịn không được, hỏi: "Sư phụ, hồi trước lúc ngài đi học, cũng như thế này sao?"
Phương Chính mỉm cười, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: "Năm xưa vi sư không có nhiều bài luyện thi như vậy để học đâu."
"Ách, suýt chút nữa thì quên, cho dù có thì ngài cũng làm gì có tiền mà đi học." Hồng Hài Nhi chợt nhớ hình như Phương Chính vốn dĩ vẫn luôn là một kẻ nghèo rớt mồng tơi.
Phương Chính lập tức cho hắn một cái bạt tai, khiến Tiểu Mẫn bật cười thành tiếng, Phương Chính tiếp tục nói: "Năm xưa lúc vi sư đi học, dù không có nhiều bài luyện thi, nhưng mà bài tập... chậc chậc. Giống như Tiểu Mẫn nói, mỗi lần tan học đều mang trong lòng một bụng quyết tâm, muốn mau chóng hoàn thành bài tập, rồi xả hơi. Kết quả... Ai, những người chưa từng viết bài tập thì mãi mãi không hiểu thế nào là thời gian trôi nhanh. Lần nào viết xong, bất giác cũng đã nửa đêm."
Nói đến đây, Phương Chính lắc đầu.
Tiểu Mẫn gật đầu lia lịa như gà mổ thóc: "Đúng vậy, đúng vậy, căn bản không biết thời gian trôi qua như thế nào. Thật ra, em cũng không mong muốn gì cao xa, em chỉ muốn mỗi ngày có chút ít thời gian của riêng mình, nghe chút nhạc, xem tivi, nói chuyện với ba mẹ, chứ không phải lần nào ngồi cùng nhau, cũng hỏi em: Bài tập viết xong chưa?... Mỗi lần nghe thấy câu này, em liền có cảm giác như sắp bị hình phạt, như thể mình là kẻ trộm bị phát hiện vậy, toàn thân bứt rứt, đứng ngồi không yên, kinh hoàng sợ hãi..."
Cảnh sát thường trực nghe Tiểu Mẫn nói vậy, có chút đồng cảm nói: "Năm xưa tôi cũng vậy, mỗi lần về nhà có chuyện vui gì, liền muốn kể với cha mẹ một chút. Kết quả lần nào về cũng bị hỏi ngay một câu: 'Bài tập làm xong chưa?' Ai, chưa từng làm học sinh, thì mãi mãi không biết câu nói này đáng sợ đến nhường nào, đơn giản là có thể làm cho tất cả vui vẻ trong nháy mắt tan thành mây khói."
"Vậy các ngươi hoàn toàn không giao tiếp với cha mẹ à?" Hồng Hài Nhi mở miệng, vẻ mặt không thể tin hỏi. Hắn tuy ít gặp cha mẹ, nhưng mỗi lần gặp mặt đều có thể làm nũng, nghịch ngợm một chút mà... thậm chí cha mẹ còn để hắn tự thành lập thế lực muốn làm gì thì làm nữa.
Tiểu Mẫn nói: "Không phải là không muốn, là không thể. Có lúc nghe họ nói chuyện vui vẻ, muốn nói vài câu, kết quả lần nào họ cũng nói: 'Người lớn nói chuyện trẻ con đừng có chen vào.' 'Bài vở thì không lo, rảnh rỗi mà đi hóng hớt chuyện thiên hạ...'. Họ nói vậy, em còn dám nhiều lời gì nữa..."
Nghe đến đây, Hồng Hài Nhi sợ hãi cả người nói: "Trường học thật đáng sợ." Sau đó lòng còn sợ hãi liếc nhìn Phương Chính một cái, kết quả thấy Phương Chính đang cười nham hiểm nhìn hắn, giống như đang nói: "Ngươi nhóc con còn dám làm ầm ĩ, đưa ngươi đi học!"
Vừa nghĩ tới cảnh đi học, Hồng Hài Nhi liền có cảm giác tim đập thình thịch, hắn phát hiện, hắn ngày càng không thể chọc vào tên ngốc tặc này rồi! Hắn bày ra nhiều thủ đoạn quá... khóc!
"Sư phụ, vậy các ngươi không hận người đưa các ngươi đi học à? Không hận thầy cô giáo à?" Hồng Hài Nhi không nhịn được hỏi.
Phương Chính cười cười, nhìn về phía cảnh sát thường trực.
Cảnh sát thường trực nói: "Hận chứ! Lúc trước hận đến nghiến răng nghiến lợi, mỗi ngày ai giao bài tập nhiều, tôi lén lút đi xì lốp xe đạp của người đó."
"Sau đó thì sao? Có phải họ cũng không giao nhiều bài tập nữa không?" Hồng Hài Nhi hỏi. Tiểu Mẫn cũng tò mò nhìn, nàng là lần đầu tiên nhìn thấy người dũng cảm như vậy, dám chống đối đám cuồng bài tập.
Cảnh sát thường trực buông tay, mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Sau đó hả, sau này mỗi ngày lượng bài tập của tôi tăng lên gấp bội." Nhìn vẻ mặt sắp khóc của cảnh sát thường trực, có thể tưởng tượng, năm đó cuộc đời hắn đã đen tối đến mức nào.
"Bây giờ thì sao? Còn hận không?" Tiểu Mẫn hỏi.
Kết quả khiến Tiểu Mẫn và Hồng Hài Nhi kinh ngạc là, cảnh sát thường trực lại lắc đầu, cảnh sát thường trực nói: "Nhà tôi không phải giàu có gì, chỉ là con cháu nông dân bình thường. Nói thật, nếu không phải năm đó thầy giáo dùng thước kẻ bắt tôi làm bài, cha tôi dùng chổi lông gà đuổi đánh, thì giờ này có lẽ tôi đang ở nhà chăn trâu, trồng trọt rồi."
"Ngươi thật sự không hận sao?" Tiểu Mẫn hỏi.
Cảnh sát thường trực lắc đầu nói: "Không hận, giờ nghĩ lại chuyện đã qua, vẫn thấy khá thú vị. Cũng coi như là một kỷ niệm tuổi thơ đặc biệt đi... Nhưng mà bắt tôi trải qua lại lần nữa, thì thà tôi chết còn hơn."
Tiểu Mẫn nhỏ giọng nói: "Nhưng mà, bây giờ em chỉ muốn chết thôi, thật đấy, khổ sở quá."
Hồng Hài Nhi nhìn về phía Phương Chính, hỏi: "Sư phụ, còn ngài hồi đó thì sao?"
Phương Chính cười khổ nói: "Vi sư à... Vi sư năm đó nhàn hạ hơn nhiều, học hành quá kém, thầy cô không quan tâm, trường học mặc kệ. Sư phụ ta thì ở trên núi, hơn nữa hình như ông ấy cũng không quan tâm việc học của ta như thế nào. Năm đó ta còn hỏi ông ấy: Sao ông lại không quan tâm đến việc học của con như vậy? Bị gọi đến trường phát biểu cũng vui vẻ, giống như trúng thưởng ấy."
"Sư phụ của ngài nói gì?" Hồng Hài Nhi hỏi, Tiểu Mẫn, Thiệu Cương, cảnh sát thường trực, Thiệu Thông mấy người cũng tò mò.
Phương Chính thở dài nói: "Sư phụ ta nói: Đi trường rất tốt, trường bao cả chi phí đi lại, lại còn quản cơm trưa nữa, tiết kiệm được bao nhiêu tiền..."
Lời này vừa nói ra, Tiểu Mẫn, Thiệu Cương, Thiệu Thông, cảnh sát thường trực đồng loạt trợn trắng mắt, hóa ra hòa thượng này lại nghèo đến mức ấy sao?
Chỉ có Hồng Hài Nhi thâm ý sâu sắc nói: "Sư phụ, trên phương diện keo kiệt và nghèo khó, ngài đã quang vinh kế thừa toàn bộ ưu lương truyền thống của tổ sư rồi."
Phương Chính lập tức cho hắn một bạt tai, cái thằng nhóc nghịch ngợm này, nói cái gì thế?
Hồng Hài Nhi xoa đầu nói: "Sư phụ, con hiểu vì sao sư tổ lại vui vẻ như vậy rồi."
"Vì sao?" Mọi người hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận