Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 29: Miếu nhỏ khách lấn

Chương 29: Khách ở miếu nhỏ lấn lướt.
Chỉ nghe một tiếng bịch thật lớn vang lên, Phương Chính lúc này mới thanh tỉnh lại. Còn Giang Đình trước mặt thì bị phản ứng của Phương Chính làm giật nảy mình, trước đó một khắc còn là hòa thượng ôn hòa khiêm tốn, sao lập tức liền đơ ra, sau khi tỉnh lại còn bạo lực như vậy? Phương Chính cũng biết mình đã làm người khác sợ hãi, hít sâu một hơi, dựng thẳng bàn tay, khom người nói: "Nữ thí chủ, thật có lỗi, bần tăng thất thần."
"Đình Đình sao rồi? Hòa thượng này bắt nạt ngươi à?" Đúng lúc này, tiếng của Lư Tiểu Nhã vọng đến.
Phương Chính lúc này mới phát hiện, mập mạp, hầu tử, Lư Tiểu Nhã, Nguyễn Dĩnh đã đi vào chùa miếu, chỉ có Giang Đình ở lại đây. Nghe thấy tiếng động, Lư Tiểu Nhã nhìn lại.
Giang Đình vội nói: "Không có gì."
"À, không sao thì tốt rồi, mau vào đây đi, cái miếu này tuy nhỏ, nhưng mà vẫn rất sạch sẽ." Lư Tiểu Nhã gọi.
Giang Đình lên tiếng, muốn đi vào.
Phương Chính tuy không thích hầu tử cùng mập mạp, nhưng những hình ảnh vừa nãy thật sự quá rung động, quá đẫm máu! Cho dù hai người này có nói năng không dễ nghe, nhưng cũng không nên chết.
Nghĩ đến đây, Phương Chính nói: "Vị nữ thí chủ này, có thể nghe bần tăng vài câu không?"
"Xin lỗi, ta không tin phật." Giang Đình ngượng ngùng nói một câu rồi nhanh chân bỏ đi. Người đần cũng nhìn ra, nàng không phải không tin phật, là không tin Phương Chính! Thật sự xem Phương Chính là tên lừa đảo.
Phương Chính cười khổ một tiếng, thở dài nói: "Thôi, nhân quả đã định, mỗi người đều có sinh tử, ta cũng không thể cứ mãi đi nghịch chuyển tương lai."
Nói xong, Phương Chính hất tay áo, đi vào hậu viện.
Nhưng Phương Chính càng không muốn để ý thì hình ảnh vừa nãy lại càng không ngừng hiện lên trong đầu, dù là niệm kinh hay đi tản bộ, cũng không thể xua chúng ra được. Nhất là khi thỉnh thoảng nghe bên ngoài vọng lại tiếng nói chuyện của hầu tử, Lư Tiểu Nhã, càng khiến hắn đứng ngồi không yên… "Đình Đình, cậu nói hòa thượng kia như bị điên ấy, bị cậu đánh thức, lập tức đập vào cánh cửa sắt hả? Ha ha, hòa thượng này không thấy đau à? Tớ nghe tiếng động đó, như sấm đánh vậy." Lư Tiểu Nhã cười nói.
Giang Đình liếc nhìn nàng một cái rồi nói: "Đừng có nói bậy."
"Được được được, không nói nữa. Đi, đi xem thử hòa thượng kia đập cửa sắt như thế nào đi, tiếng động lớn như vậy, tớ tò mò cánh cửa đó làm bằng gì lắm." Lư Tiểu Nhã cười ha hả, lôi kéo Giang Đình đi đến cửa.
Bên trong đại điện, mập mạp, hầu tử và Nguyễn Dĩnh đang đánh giá tượng Quan Âm Bồ Tát, Kim Đồng, Ngọc Nữ và Vi Đà hộ pháp.
Mập mạp nói: "Hầu tử, ngươi có thấy tượng thần nào sinh động như vậy chưa? Quan Âm Bồ Tát này giống như người thật vậy, mà nhìn Ngọc Nữ kia xem, xinh đẹp thật."
"Mập mạp! Đây là chùa miếu, không nên nói lung tung!" Nguyễn Dĩnh trách.
Mập mạp lúng túng gãi đầu nói: "Biết biết, ta có nói cũng đâu có vũ nhục Phật Tổ, chỉ là nói sự thật thôi mà."
Hầu tử cũng nói: "Chính xác, ta từng đi qua vô số chùa chiền, chưa từng thấy tượng Phật nào sinh động như thế. Hơn nữa, các người nhìn xem, mấy tượng Phật này đều không dính một hạt bụi nào cả."
Nguyễn Dĩnh nói: "Hòa thượng kia trắng sạch như vậy, chắc là có bệnh sạch sẽ đó."
Hầu tử gật đầu nói: "Có thể, nhưng mà có thể giữ chùa miếu sạch sẽ như vậy, xem ra là rất có tâm đó. Có lẽ không phải là hòa thượng giả..."
Mập mạp nói: "Ui da! Tớ cứ cảm thấy ở đây thiếu thiếu gì đó, mọi người có thấy thùng công đức đâu không?"
"Thùng công đức là gì?" Nguyễn Dĩnh hỏi.
Mập mạp nói: "Là cái thùng hay đặt trước cổng chùa hoặc bàn thờ để bỏ tiền vào đó."
Nguyễn Dĩnh lắc đầu nói: "Không thấy."
Hầu tử cũng nói: "Ta cũng không thấy."
"Chẳng lẽ chùa này không nhận tiền hương hỏa?" Mập mạp nói.
Hầu tử cười nói: "Vậy ngươi nghĩ nhiều rồi, ngoài cổng có bảng hiệu đó, hương bình thường thì miễn phí, một nén hương cao thì hai trăm tệ! Giá này đâu có rẻ."
"Ha ha, tớ còn tưởng hòa thượng này không màng danh lợi, hóa ra vẫn là hòa thượng giả." Mập mạp vừa dứt lời, liền nghe bên ngoài Lư Tiểu Nhã hoảng hốt kêu lên: "Mập mạp, Hầu ca mau ra đây!"
Mập mạp và hầu tử nghe thấy tiếng kêu của Lư Tiểu Nhã có chút gấp gáp, đồng thanh kêu lên: "Hỏng rồi!"
Hầu tử nhanh chân chạy ra ngoài, mập mạp chạy chậm hơn, nhưng cũng không nhỏ giọng, hét lớn: "Cái đồ con lừa trọc chết tiệt kia, ngươi dám động vào Tiểu Nhã, ta đốt chùa của ngươi!"
Phương Chính đang đứng ngồi không yên trong hậu viện, đột nhiên nghe thấy tiếng hét này cũng giật mình, trong lòng thầm nghĩ: "Mấy người này đang giở trò quỷ gì vậy?"
Thế là cũng đi ra ngoài xem sao.
Hầu tử, mập mạp, Nguyễn Dĩnh chạy ra khỏi đại điện, liền thấy Lư Tiểu Nhã và Giang Đình đứng ngay cửa chính, mắt chăm chú nhìn cánh cửa sắt đang mở hé.
Thấy hai người không có việc gì, hầu tử, mập mạp và Nguyễn Dĩnh đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Hầu tử nói: "Có chuyện gì vậy? Làm hết hồn muốn chết."
Mập mạp cũng nói: "Đúng đó..."
"Đừng nói nữa, chính các cậu tự nhìn đi. Nhìn cánh cửa sắt kìa!" Lư Tiểu Nhã chỉ vào cửa sắt.
Ba người thuận theo hướng Lư Tiểu Nhã chỉ mà nhìn, hầu tử lập tức hít một hơi khí lạnh! Chỉ thấy trên cánh cửa sắt lớn màu đỏ in rõ một dấu tay! Đường vân tay có thể thấy được, vô cùng rõ ràng!
"Tiểu Nhã, cậu chỉ vào cái dấu tay in sẵn đó làm gì?" Mập mạp khó hiểu hỏi.
Lư Tiểu Nhã cười khổ nói: "Tớ cũng mong nó in sẵn rồi, Đình Đình hay là cậu nói đi."
Giang Đình kể lại sự việc lúc nãy, nghe nói Phương Chính đột nhiên như bị mất hồn, một tay đập vào cửa sắt, sau đó thì có dấu tay này. Mập mạp và Nguyễn Dĩnh cũng hốt hoảng, Nguyễn Dĩnh nói: "Không thể nào? Người sống có sức mạnh lớn đến vậy sao?"
Mập mạp đảo mắt một vòng nói: "Sao lại nói như vậy chứ? Dù người chết cũng không có sức mạnh lớn như vậy đâu đúng không?"
"Hai người các cậu đừng nói nữa, nghe thôi đã nổi da gà rồi." Lư Tiểu Nhã run rẩy cả người, sợ sệt nói.
Mập mạp nói: "Tớ thấy chắc là đã có dấu tay từ trước, chỉ là lúc nãy mọi người không để ý thôi."
"Không phải." Đúng lúc này, hầu tử nãy giờ im lặng mới lên tiếng.
"Hầu tử, cái gì không phải?" Mập mạp hỏi.
Hầu tử nói: "Sau khi vào cửa, tớ đã nhìn kỹ cánh cửa rồi, còn trêu đùa nó dày đặc nữa. Tuy tớ không phải chuyên gia đánh giá đồ vật, nhưng mà mắt tớ các cậu đều biết mà. Tớ nhìn đồ rất kỹ, lúc mới vào, trên cửa sắt này tuyệt đối không có dấu tay! Điều này tớ dám chắc, mà tớ xem mặt sau của cánh cửa sắt thì thấy dấu tay nó lồi ra. Bên trong không phải rỗng, là sắt đặc đó..."
"Hầu tử, ý cậu là, cánh cửa này thật sự là bị hòa thượng kia một tay đập ra à?" Mập mạp cũng giật mình, rồi theo bản năng rùng mình một cái, thận trọng nói: "Vậy tiếng hét của tớ lúc nãy, có khi nào bị cái tên hòa thượng hung dữ kia nghe thấy rồi không?"
"Câu nào?" Nguyễn Dĩnh hỏi.
Mập mạp giọng mang theo tiếng khóc nói: "Là câu ta nói đốt chùa đó." Mập mạp nghĩ đến cảnh tiểu hòa thượng nổi giận, một tay đập tới thì toàn thân lại run rẩy, vẻ hung hăng trước đó không còn.
Nguyễn Dĩnh cười khổ nói: "Lúc nãy có nghe được hay không thì không biết, nhưng mà bây giờ thì chắc chắn là nghe được rồi." Nói xong, nhìn về phía sau lưng mập mạp.
Mập mạp vội xoay người lại, chỉ thấy Phương Chính đang đứng ở phía sau hắn, nụ cười hiền hòa treo trên mặt, không có chút nào tức giận cả. Nhưng mập mạp cứ cảm thấy, nụ cười của hòa thượng này đầy sự không tốt, như hồ ly giả cười, chắc là trong lòng đang nghĩ cách tìm cơ hội tóm hắn lại mà thôi. Thế là mập mạp theo bản năng dịch ra sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận