Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 719: Phong 1 dạng hòa thượng

Bao Vũ Lạc nghe xong, liền nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn Vương lão một chút, đúng là lão chuyên gia, làm việc cẩn thận, kiến thức uyên bác, người lại lương thiện! Nhìn sang Tôn Thải Phượng, khẽ lắc đầu, người với người quả nhiên không giống nhau. Dù sao vẫn chưa nhìn thấy người sống, trong lòng Bao Vũ Lạc vẫn bất an, vừa đi vừa hết nhìn đông nhìn tây, cơm khô ở giữa hồ, là những hồ nước nối tiếp nhau, cây cối cực kỳ ít, đứng chỗ cao một chút có thể nhìn thấy rất xa, nhưng dù Bao Vũ Lạc đứng cao bao nhiêu, nhìn bao xa cũng không thấy bóng người, ngược lại là... "A!" Một cô gái đột nhiên hét lên. "Sao vậy?" Cảnh sát Lý lập tức chạy qua hỏi. "Xương!" Cô gái chỉ xuống chân, kinh hãi kêu lên. Cảnh sát Lý nhìn kỹ, đúng là, trên mặt đất trong bùn đất lộ ra một nửa khúc xương. Cảnh sát Lý móc ra nhìn, cười nói: "Không sao, là xương động vật." Vương lão nói: "Nơi này gần hồ, ven hồ có nước. Có nước, có cây, có cỏ, trước kia chắc chắn là vườn địa đàng của động vật. Động vật đến uống nước bên hồ, kết quả CO2 bộc phát, chết ở ven hồ, chuyện này bình thường thôi." Nói xong, Vương lão chắp tay, vái bốn phía, lặng lẽ niệm vài câu. "Vương lão, ông vẫn tin mấy chuyện này sao?" Cao lão Ngũ khó hiểu hỏi, là nhà khoa học mà vẫn tin cái này ư? Vương lão lắc đầu, cười nói: "Đây không phải chuyện tin hay không, ở đây chết nhiều động vật, ta vái không phải linh hồn, mà là tôn trọng sinh mệnh. Thôi, đừng ngây người ra, tranh thủ thời gian, hôm nay còn phải đo đạc mấy cái hồ đấy." Mọi người nhao nhao gật đầu, không bao lâu một cái bè hơi được bơm lên, thả xuống hồ. Vương lão, Tôn Thải Phượng, Bao Vũ Lạc cùng vài người nữa lên bè, mang theo một chút dụng cụ đơn giản, đều không phải đồ điện tử, đồ điện tử ở đây vô dụng. Nên lần này đi, cơ bản chỉ mang một ít dụng cụ phân tích hóa học. Đây cũng là vì sao nhiều chuyện phải nhờ người giỏi chuyên môn, không thể dùng máy móc trực tiếp phân tích. Đến giữa hồ, Vương lão cầm sợi dây thừng buộc vào một cái bình có thiết kế đặc biệt, bình này không có nắp, vào nước là mở miệng, nhưng khi nhấc lên, dây thừng kéo nút rút lại sẽ đóng bình lại. Vương lão thả bình xuống nước, cứ thế thả dây thừng. Tôn Thải Phượng đi bên cạnh thả dây, Bao Vũ Lạc cảnh giới, một học sinh của Vương lão thì chèo thuyền. Những người khác ở trên bờ loay hoay với máy móc. "Lên đi..." Vương lão nói. Tôn Thải Phượng gật đầu, bắt đầu thu dây, Bao Vũ Lạc, Vương lão, Tôn Thải Phượng cùng học sinh của Vương lão là Tiểu Chu hướng mặt nước nhìn, một mặt lo lắng và tập trung. Cùng lúc đó, Phương Chính và Hồng Hài Nhi dưới đáy nước đang lặn, đột nhiên dưới chân khẽ rung, sau đó, Phương Chính và Hồng Hài Nhi đồng loạt mở to mắt, thấy đáy nước vốn bình lặng do rung động, nước hồ chấn động, bỗng xuất hiện những bọt khí, bọt khí ùng ục ùng ục trào lên! Phương Chính và Hồng Hài Nhi nhìn nhau, Phương Chính kêu lên: "Hỏng rồi! Trời sáng rồi, đội khảo sát chắc chắn từ trên cao xuống đây! Tịnh Tâm, nhanh lên, báo cho họ, không thì nguy hiểm đến tính mạng!" "Sư phụ, con cố gắng dùng thần thông chặn những khí này." Hồng Hài Nhi nói. Phương Chính liền hỏi: "Chặn được hoàn toàn chứ?" "Chỉ là không biết dưới đáy những hồ khác có giống vậy không." Hồng Hài Nhi nói. "Còn phí lời gì, nhanh lên! Báo cho người ta, rút lui!" Phương Chính biết lúc này Hồng Hài Nhi cũng không có biện pháp khác. Hồng Hài Nhi nghe xong, kéo Phương Chính, như tên lửa lao tới, còn nhanh hơn bọt khí mấy lần! Chớp mắt đã bỏ bọt khí lại một quãng... "Sắp ra rồi." Tiểu Chu vừa kích động vừa khẩn trương, đây chính là bí ẩn chưa có lời giải! Nếu giải quyết được, dù không phải người chính, anh cũng đủ để khoe khoang cả đời! Đúng lúc mọi người nín thở chờ đợi, dưới mặt nước bỗng xuất hiện một vùng bóng đen, sau đó một cánh tay thò ra, tung tóe bọt nước! "A!" Gần như cùng lúc, Tôn Thải Phượng, Bao Vũ Lạc cùng hét lên. Vương lão cũng giật mình, theo bản năng sờ vào mọi thứ có thể sờ thấy xung quanh để phòng thủ. Tiểu Chu gần như theo phản xạ, giơ mái chèo lên đầu mà đánh xuống! "Bành!" Cây mái chèo đánh thật, kết quả cây mái chèo ba một tiếng gãy làm đôi! Cùng lúc đó mọi người cũng kịp thấy rõ thứ xuất hiện từ dưới nước là cái gì, đầu trọc, da trắng, một thân tăng y trắng. "Phương Chính?!" Bao Vũ Lạc, Tôn Thải Phượng, Tiểu Chu, Vương lão gần như đồng thanh kêu lên. "A Di Đà Phật, chính là bần tăng." Phương Chính một tay bám mép thuyền, một tay xoa đầu. Lúc lên thấy thuyền, muốn nhanh chóng báo cho người trên thuyền, kết quả bị một mái chèo đập vào... lòng đầy u oán. "Phương Chính trụ trì, sao ngươi lại ở đây? Tịnh Tâm, ngươi cũng ở đó sao? Các ngươi xuống hồ làm gì?" Bao Vũ Lạc thấy là Phương Chính, cũng bớt lo phần nào, nhưng vẫn cảnh giác hỏi. Phương Chính bị hỏi, mới chợt nhớ ra mình đến làm gì, nói: "Mọi người đừng nói nhiều, đi nhanh lên. Phía dưới lượng lớn khí trào lên, chậm chân thì nguy hiểm." "Đáy hồ có lượng lớn khí trào lên? Sao ngươi biết? Không đúng, khí bay lên rất nhanh, ngươi thấy khí lên, sao ngươi lên lâu như vậy, mà khí vẫn chưa lên tới?" Tôn Thải Phượng theo bản năng hỏi, lại còn có chút đắc ý nhìn Phương Chính, như muốn nói: "Nói xạo hả? Bị vạch trần chưa?" "Vương thí chủ, xin tin ta, bọt khí sắp lên rồi. Hồ này sâu hai trăm mét, bọt khí lên cần thời gian, nhưng mà chậm thì đừng mong đi được." Phương Chính nói. "Phương Chính trụ trì, lời ngươi nói thật khó tin. Nhưng ta tin ngươi, Tiểu Chu, nhanh chóng vào bờ." Vương lão so với Tôn Thải Phượng càng cẩn trọng, mà lại ông không cho rằng Phương Chính sẽ đùa cợt trong chuyện này. Dù đó là một trò đùa kỳ quái, ông cũng chịu, tính mạng quan trọng, không được xem thường. Tôn Thải Phượng vừa định nói gì đó, đã bị ánh mắt của Vương lão trấn áp. Nhưng Tiểu Chu thì khổ: "Mái chèo gãy rồi..." "Sư phụ, không kịp nữa rồi." Hồng Hài Nhi thần thức tỏa ra, có thể cảm nhận bọt khí đang tới rất nhanh. Phương Chính nói: "Vương lão, bảo người trên bờ mau rút lui!" Vương lão vừa muốn nói gì, Phương Chính đã không chờ được, trực tiếp từ dưới nước vọt lên, dọa mọi người suýt ngã ngửa. Rồi nhìn thấy Phương Chính nắm lấy thuyền da, dùng sức nhấc lên, mà lại khiêng cả thuyền cùng bốn người trên đó! Sau đó thuyền da cứ thế mà chạy... "Chuyện gì xảy ra vậy?" Tôn Thải Phượng mờ mịt, cúi xuống nhìn, lập tức trợn tròn mắt. Không chỉ nàng, Bao Vũ Lạc, Tiểu Chu, Vương lão cũng trợn tròn mắt! Cảnh tượng này thật điên cuồng! Người ở trên bờ nghe thấy một tiếng động lớn, rồi thấy thuyền da bay lên, mọi người suýt xông xuống hồ cứu người, rồi thấy một hòa thượng hai tay khiêng thuyền da, giang đôi chân dài, giẫm trên mặt nước mà lao đi! Điên cuồng hơn là, phía sau còn một đứa bé chạy theo, đứa bé đó chạy trên mặt nước còn rất nhanh... Nhất là Bao Vũ Lạc, nhìn Hồng Hài Nhi đang chạy trên mặt nước, nàng theo bản năng nghĩ tới tối qua, Phương Chính nói: "Đồ nhi của ta có chút bản lĩnh..." Cái này mà gọi có chút bản lĩnh sao? Đây là bản lĩnh lớn đấy! Hòa thượng này không có lừa nàng... nghĩ đến đây, nàng nghĩ tới đủ điều nàng đã làm, mặt đỏ rần, nóng ran, thật là mất mặt mà! "Trời ơi... chuyện gì vậy?" Cảnh sát Lý há hốc miệng, vẻ không thể tin nổi. "Phương Chính trụ trì? Quả nhiên không phải người thường mà!" Cảnh sát Triệu nói. Cao lão Ngũ chắp tay trước ngực, nói: "A Di Đà Phật..." "Đừng ngây ra đó nữa, nhanh chân chạy đi! Dưới đáy hồ có rất nhiều CO2 bay lên đấy! Chạy nhanh lên! Mặc kệ cái gì, chạy thôi!" Vương lão quả đúng là cáo già, lấy lại tinh thần trước tiên, mở miệng hô. Mọi người có thể không tin Phương Chính, chứ sao có thể không tin Vương lão? Mọi người bỏ hết đồ đạc, chạy nhanh về doanh trại. Nhưng khoảng cách quá xa, sao người có thể chạy nhanh bằng tốc độ bọt khí, chỉ nghe sau lưng, bọt khí ba ba ba trên mặt nước nổ tung, quay đầu lại nhìn thì thấy, trên mặt hồ phẳng lặng bỗng có một tầng sương mù trắng! Sương mù tụ thành đám, rồi ào ào như trút nước, ào tới chỗ họ! Khoảnh khắc đó, ai cũng da đầu tê dại, hận không thể mọc thêm hai cái chân mà chạy cho nhanh! "Tịnh Tâm!" Phương Chính vừa chạy vừa gọi. Hồng Hài Nhi gật đầu, ra ý đã hiểu, một luồng lực vô hình chặn phía sau, làm chậm tốc độ trôi của CO2. Nhưng đứa trẻ này cùng Phương Chính rất thù dai, trước đó bị đội khảo sát khoa học châm biếm, nhất là Tôn Thải Phượng, hắn không nói câu nào. Mắt vừa đảo, tay giơ lên, thuyền cao su rung lên, Tôn Thải Phượng ngồi không vững, rớt xuống. "Cứu mạng!" Tôn Thải Phượng theo bản năng hét lên. Rồi một bàn tay to túm lấy nàng, dùng sức hất lên, ném nàng vào trong thuyền cao su. Đến khi hồn phách định thần lại, mới phát hiện ra, người cứu mình lại chính là Phương Chính! Phương Chính quay lại trừng Hồng Hài Nhi, thằng nhóc nghịch ngợm này thù dai thì được, chứ hãm hại người ta thì không nên! Dù Hồng Hài Nhi có thể làm chậm tốc độ CO2, nhưng Tôn Thải Phượng rõ ràng không thể chạy nhanh bằng CO2, nếu khí CO2 vẫn nhanh hơn tốc độ chạy của nàng ta thì người hữu tâm sẽ sinh nghi. Phương Chính cũng không có dự định, cũng không chuẩn bị nói nhiều đi giải thích điều gì! Hồng Hài Nhi le lưỡi, không dám tiếp tục nghịch ngợm. Phương Chính đi sau, những người khác chạy trước, đến khi mọi người lên hết được cây, lòng vẫn còn sợ hãi nhìn dòng CO2 màu trắng đang ào ào chảy dưới chân, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc mọi người đang buông lỏng thì có một giọng nói không hợp với hoàn cảnh vang lên. Mọi người quay đầu lại thì thấy một vị hòa thượng áo trắng, đang ngồi trên một cành cây, ánh mặt trời chiếu vào, chỉ nhìn thấy cái bóng. Lúc đầu, cảnh này đẹp như tranh, rất có ý vị thiền, nhưng khi hắn vừa mở miệng, trong lòng bọn họ liền vang lên một tràng âm thanh tan vỡ như pha lê: "Vương thí chủ, có một làn sóng tà khí đang tràn ra đấy, ông nhanh báo cảnh sát chỗ đó, mau rút lui đi. Hoặc là trèo lên mái nhà cũng được... Đúng, leo được bao cao thì leo, cột điện thì thôi, lỡ rò điện lại nguy hiểm..." Chờ Phương Chính cúp máy, mọi người nhìn Phương Chính như người ngoài hành tinh. Phương Chính mặt mơ hồ nhìn mọi người, hỏi: "A Di Đà Phật, mọi người nhìn bần tăng như vậy làm gì? Có chuyện gì sao?" "Ngươi... còn nghĩ đến gọi điện thoại? Điện thoại của ngươi có sóng hả?" Bao Vũ Lạc vừa hỏi vừa lấy điện thoại ra xem, hoàn toàn không có sóng. Phương Chính liếc nhìn Hồng Hài Nhi, rồi nói: "Không gọi điện thoại được à? Nhiều CO2 vậy mà không nhắc người ta, là muốn chết hết hả. Còn về sóng..." Hồng Hài Nhi vội đưa tay xem điện thoại Phương Chính, cắt lời Phương Chính: "Sư phụ, cho con chơi điện thoại một lát thôi? Ô? Sao thế này, vừa nãy còn có sóng mà, gọi điện sao lại không liên lạc được." Phương Chính mặt tỉnh bơ, Hồng Hài Nhi cái tên hề này bịa chuyện cũng tài tình quá, mặt vốn đã ửng hồng, lại càng đỏ rực người ngoài nhìn không ra. Mọi người nhìn nhau không ai biết vì sao. Ngược lại, Vương lão lên tiếng trước: "Ở đây có từ trường đặc biệt, đồ điện tử khi vào sẽ dễ bị nhiễu, không vận hành được, tín hiệu thì không cần phải nói. Vừa rồi, có thể là từ trường do nguyên nhân gì đó mà biến mất tạm thời... Nhưng đây là chuyện tốt, trời xanh phù hộ, cuộc điện thoại vừa nãy là quá kịp thời rồi. Không thì như Phương Chính trụ trì nói, hậu quả khó lường." Mọi người rối rít gật đầu... Phương Chính thì thầm nhẹ nhõm, hắn không thể nói dối, chỉ có thể để đồ nhi ra mặt nói dối. Chỉ không ngờ, người che chắn cho hắn lại là Vương lão, quả nhiên, chuyên gia có khác, cái gì nói ra cũng đều đúng cả, đáng tin hơn hắn và Hồng Hài Nhi nhiều. Lần này, mọi người mới thật sự buông lỏng. Vương lão cúi mình cảm tạ Phương Chính: "Phương Chính trụ trì, ơn cứu mạng này không thể nào báo đáp hết được, sau này có việc gì cần đến lão hủ thì cứ nói, lão hủ nhất định sẽ giúp." Tiểu Chu thấy sư phụ mình nói thế cũng vội nói: "Phương Chính trụ trì, cảm ơn ngài, tôi không sao... cứ... cứ dùng tôi là được." "Cậu nghĩ cậu là Phương Chính trụ trì chắc? Nói một tiếng là người ta dùng ngay sao?" Cảnh sát Lý cười ha hả trêu. Tiểu Chu lập tức đỏ mặt, là nam khoa học tự nhiên, anh ta sợ nhất bị người ta trêu chọc... Thấy vậy, mọi người liền cười ha hả. Bao Vũ Lạc cũng đến trước mặt Phương Chính, một mặt phức tạp nhìn Phương Chính, nàng bỗng phát hiện, ngay từ đầu nàng có chút thiển cận, cứ giữ ý kiến chủ quan. Nàng trước đây đã từng xử lý án giả sư, đã nghĩ những người xuất gia trên đời đều là giả, đều là lừa đảo. Đến nỗi nàng đối với Phương Chính cũng luôn có thành kiến... kết quả là, chính cái người hòa thượng mà nàng không xem trọng, thậm chí giễu cợt đã hai lần cứu mạng nàng chỉ trong thời gian ngắn ngủi hai ngày. Nghĩ tới đây, mặt nàng lại nóng bừng lên. "Phương Chính trụ trì, thật xin lỗi, lúc trước là tôi không đúng. Cám ơn anh hai lần cứu mạng." Bao Vũ Lạc nói. Phương Chính mỉm cười đáp lễ: "A Di Đà Phật, các vị không cần như vậy. Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, bần tăng tuy là người xuất gia, nhưng làm việc thiện tích đức, cứu người là việc nên làm." Mọi người lại cười, nhao nhao nói: "Phương Chính trụ trì, nếu không nhờ ngài nhắc nhở, bảo chúng tôi nhanh chạy, chúng tôi đã bị dòng khí CO2 cuốn trôi rồi. Tính ra, ngài chính là ân nhân cứu mạng của tất cả chúng tôi đấy..." Phương Chính nghe vậy, trong lòng cũng đắc ý, thứ nhất là mọi người khen ngợi không ngớt lời, cảm tạ rối rít, còn một điều nữa, cứu nhiều người như vậy, công đức này cần lớn đến nhường nào chứ! Lần này thì kiếm lời lớn rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận