Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 587: Hào phóng hòa thượng

"Lưỡng Giang sao lại thành ra thế này rồi? ! Thật đáng c·h·ế·t!" Mặt chữ quốc nhỏ giọng mắng.
"Chi chi!" Đúng lúc này, một tiếng kêu từ phía trước truyền đến.
Mặt chữ quốc nghe tiếng nhìn lại, chỉ thấy một con sóc đứng trước mặt hắn, trên tay cầm một tờ giấy, hướng hắn quơ.
Mặt chữ quốc ngẩn người, đây là tình huống gì? Con sóc? Còn cầm giấy? Xem ra còn không sợ người... Không đúng, sao con sóc này nhìn quen mắt thế, đây chẳng phải là con sóc của hòa thượng kia sao? Nó chạy theo làm gì?
Dù trong bụng đầy nghi hoặc, nhưng mặt chữ quốc vẫn ngồi xổm xuống, nhận lấy tờ giấy trắng, thấy trên đó viết: "Bần tăng cùng thí chủ có duyên, nếu thí chủ có thời gian, không ngại đi về hướng bắc một chút."
"Có ý gì?" Mặt chữ quốc khó hiểu nhìn con sóc.
Con sóc thì vẫy đuôi một cái rồi chạy.
Mặt chữ quốc vẻ mặt nghi hoặc, nhưng cũng không nghĩ nhiều, tiện tay cất giấy, thầm nghĩ: "Chữ này rất đẹp, đại khí, quang minh lẫm liệt, chữ như người, chắc không phải người xấu, có cơ hội đi về hướng bắc một chút xem sao." Nói thì nói vậy, mặt chữ quốc vẫn quay đầu nhìn lại một chút, cuối cùng rời đi.
Cùng lúc đó, bên bờ sông.
"Cái gì, một vạn hai? Vừa rồi không phải còn nói một vạn sao?" Giải Vũ hét lên kinh hãi, làm kinh động đến Phương Chính.
Phương Chính lập tức đi tới, xem xét tình hình.
Chỉ thấy ngục giam mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm Đại Quang phía trước, nhưng Đại Quang không nói gì, người nói chuyện là quỷ đầu. Quỷ đầu vỗ vỗ mạn thuyền nói: "Đừng nói nhảm, một vạn hai có chịu không? Không chịu thì bọn ta đi. Cứ kéo dài hồi nữa, làm hại bọn ta đi đánh cá thì phải là một vạn ba, một vạn bốn!"
"Các ngươi đây là nhân lúc c·h·áy n·hà mà đi hôi của!" Giải Tuệ cũng giận, đem t·h·i t·h·ể của người khác ra hét giá trên trời, chuyện này có phải người làm không?"
"Bạch Văn Thủy, các ngươi đừng quá đáng!" Có người vì Giải Tuệ bất bình.
"Quá đáng hay không thì ta không biết, ta chỉ biết là anh em không thể tốn c·ô·ng vô ích được. Các người giỏi vậy, bằng không ta ném người xuống sông, tự các người xuống vớt?" Bạch Văn Thủy cười nhạt nói.
Mọi người nghe vậy vừa tức vừa giận, nhưng lại chẳng làm gì được. Mọi người tuy có lòng, nhưng không có thuyền, làm sao xuống nước vớt người? Vớt người khác với cứu người, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau!
"Thấy chưa, ai cũng chỉ giỏi mồm mép, bảo xuống tay thì lại không làm được. Ta nói cho các người biết, hôm nay chỉ có cái giá đó thôi! Chịu thì lấy, không thì thôi!" Bạch Văn Thủy hét lên.
Mọi người trợn mắt trừng trừng, hận không thể xông lên đánh cho Bạch Văn Thủy một trận. Nhưng ai cũng hiểu, đánh Bạch Văn Thủy vô ích, hắn ta bày trò kín kẽ, chuyện gì xảy ra trên sông ai mà biết, bọn họ thực sự là mất công tốn sức để vớt người, đi đến đâu cũng có thể đòi tiền công được. Nhưng cái giá trước mắt này, đơn giản quá bất hợp lý!
Giải Tuệ bên kia cũng rất tức, một vạn hai không phải là số tiền nhỏ, có thể lấy ra được nhưng sau này thì sao?
Giải Vũ cũng im lặng, Giải Vũ vừa tốt nghiệp đại học, công việc còn chưa tìm được, muốn giúp Giải Tuệ cũng lực bất tòng tâm.
Phương Chính thấy vậy, kìm nén cơn giận, hít sâu một hơi, tiến lên một bước, cười nói: "Thí chủ, tiền này bần tăng giúp các ngươi trả."
"Cái gì? !" Lời này vừa thốt ra, cả đám người xôn xao!
Giải Tuệ đứng sững tại chỗ, một mặt không dám tin, Lưỡng Giang tuy nổi tiếng là nơi nhiều người nhiệt tình, nhưng giúp người khác trả nhiều tiền như vậy, vẫn là lần đầu nghe thấy.
Đại Quang nhìn thấy Phương Chính, nhướng mày, lén nói với Bạch Văn Thủy: "Anh Bạch, hòa thượng này không phải người địa phương, lạ mặt, cẩn t·h·ậ·n một chút."
"Cẩn t·h·ậ·n gì, trên sông này, ai thấy, ai nói rõ được? Bọn ta không nói, bọn ta là người tốt vớt người! Làm người tốt cũng không thể làm không c·ô·ng được... Hắn t·h·í·ch ra mặt thì ra thôi, tiền của ai mà chẳng là k·i·ế·m được." Bạch Văn Thủy nói nhỏ.
Đại Quang khẽ gật đầu.
"Vị đại sư này, ta... ta với ngài không quen biết, ngài..." Giải Tuệ hơi ngại, tiền này nàng có thể trả được, chỉ là cuộc sống sau này có chút khó khăn, nhưng tự dưng nhận tiền của người khác, nàng cũng không tiện.
Phương Chính cười nói: "Gặp nhau là có duyên, thí chủ đừng nghĩ nhiều, tiền bần tăng giúp thí chủ trả."
Nói xong, Phương Chính lấy từ trong áo cà sa ra một xấp tiền, không hề đếm, đưa trực tiếp cho quỷ đầu, cười nói: "Tiền cho ngươi, người đưa ra đây."
Quỷ đầu nhận tiền, không nói gì, mà tại chỗ đếm, không đếm thì thôi, đếm lại thấy một vạn ba! Con ngươi của quỷ đầu lập tức sáng lên, cảnh giác liếc qua, thấy Phương Chính hình như không phát hiện ra tiền thừa, hắn liền linh cơ khẽ động, lập tức cất tiền, cười nói: "Nhận tiền rồi, các người chờ đấy, đưa người tới ngay." Hắn đâu biết, Phương Chính cố ý đưa nhiều như vậy, còn giả vờ không biết, chỉ vì để bọn họ thả người cho nhanh, tránh rắc rối thêm. Người chết dưới nước, không quan tâm đến sống c·h·ế·t đều là chịu tội cả...
Hơn nữa, tiền là tiền giả, Phương Chính cho bao nhiêu cũng được.
Nói xong, quỷ đầu nhảy lên thuyền, lập tức ghé vào tai Bạch Văn Thủy nói nhỏ vài câu, Bạch Văn Thủy hỏi nhỏ lại: "Chắc chắn là tiền thật?"
"Tuyệt đối thật! Giả thì, ta sờ một cái là biết ngay!" Quỷ đầu nói.
Bạch Văn Thủy cũng cười, lập tức nói: "Đại sư làm việc ngược lại là sảng k·h·o·á·i, bọn ta cũng không thể quá keo kiệt, nhanh, mang người lên!"
Đại Quang và những người khác lập tức hô ứng, bắt đầu dở lưới đánh cá, ném lên thuyền, trong lưới thình lình có Lâm Chí trước.
Đại Quang thăm dò hơi thở của Lâm Chí trước, không còn thở, bắt mạch thì mạch cũng không đập, xác định c·h·ế·t hẳn, liền đưa ánh mắt yên tâm cho Bạch Văn Thủy, Bạch Văn Thủy để quỷ đầu và Đại Quang khiêng Lâm Chí trước lên bờ.
Lúc này, xe c·ảnh s·á·t và xe c·ứu th·ương cũng đến, bác sĩ khám xong liền lắc đầu với Giải Tuệ, Giải Tuệ ngất ngay tại chỗ.
Cảnh s·á·t liền bắt Bạch Văn Thủy và những người khác.
"Mấy anh bắt tôi làm gì? Chúng tôi có làm gì đâu! Còn vớt người nữa, không được thưởng hoa hồng và giấy khen thì thôi, còn muốn còng tay làm gì?" Quỷ đầu hét lên.
"Có chuyện gì thì về đồn rồi nói." Cảnh s·á·t liếc bọn họ một cái, rõ ràng cũng rất căm ghét đám người này.
"Đồng chí c·ảnh s·á·t, về đồn c·ảnh s·á·t thì về đồn, không cần làm quá vậy chứ." Bạch Văn Thủy cười cười một cách vô lại, hiển nhiên đối với chuyện bị bắt như này, hắn đã quen rồi. Chuyện hắn làm, hắn biết rõ, kín như bưng, không có một chút sơ hở! Người thì c·h·ết đ·uối, hắn là người cứu, chỉ là cứu lên thì người đã c·h·ế·t, dù T·h·i·ê·n Vương l·ão T·ử đến cũng vô dụng, không có bằng chứng hắn g·i·ế·t người, chẳng phải cứ vào ngồi một lát rồi lại phải thả ra thôi sao?
Cảnh s·á·t lười cãi cọ với bọn họ, nhét Bạch Văn Thủy và quỷ đầu vào xe c·ảnh s·á·t, rồi hụ còi đi. Còn những người khác, bao gồm cả Đại Quang, thì đều không bắt.
Phương Chính nhìn ra, cái đám người Bạch Văn Thủy đã làm cho nơi này trở nên tăm tối mù mịt, ai nấy đều oán trách, mà bọn chúng thì dựa vào đó kiếm sống cả đời, hơn nữa rất ranh mãnh, dù c·ảnh s·á·t cũng không bắt được thóp, cho dù h·ậ·n bọn chúng, cũng chẳng thể làm gì. C·ảnh s·á·t bắt bọn chúng, có lẽ chỉ vì tức giận trong lòng, bắt một chút cho đỡ giận thôi.
Còn trừng phạt ư? Không có chứng cớ và vật chứng thì c·ảnh s·á·t cũng không thể làm loạn được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận