Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 303: Sư đồ thổ lộ tâm tình

"Bởi vì hắn là một người đáng kính." Phương Chính nói.
"Thôi đi, trên đời này ngoài mình ra, ai có thể dùng để kính?" Hồng hài nhi xem thường nói, sau đó hỏi một câu: "Sư phụ, ngươi biết cái bệnh viện kia ở đâu không?"
Phương Chính hai mắt mờ mịt, đúng vậy, cái bệnh viện kia ở chỗ nào? Đây đúng là một vấn đề!
"Sư phụ, xem ra chúng ta cần ngồi xuống từ từ suy nghĩ, ta nghe thấy có mấy cửa hàng bay ra mùi thơm rất hấp dẫn, hay là chúng ta vào ngồi một lát?" Hồng hài nhi nhìn mấy tấm biển hiệu trên đường đối diện, nồi sắt nấu ngỗng lớn, lập tức nước miếng đã bắt đầu chảy.
Phương Chính liếc cái tên không có tiền đồ này, lắc đầu, bước đi.
Phương Chính nói: "Cửa hàng kia vào là phải trả tiền, sư phụ ngươi ta nghèo rớt mùng tơi, lấy cái gì dẫn ngươi đi ăn?" Phương Chính thực sự nói thật, muốn nói có tiền, thì cũng không ít, đều là tiền hương khói, chỉ có thể nhìn không thể tiêu, cho nên vẫn nghèo xơ xác.
"Tiền à... Vàng bạc được không?" Hồng hài nhi lập tức nói.
Phương Chính ngẩn người: "Ngươi có tiền?"
Hồng hài nhi giơ tay nhỏ nói: "Ngươi nhìn cái vòng tay vàng trên tay ta này, cầm đi hẳn là đáng giá không ít tiền nhỉ?"
Phương Chính trợn mắt, tiểu tử hỗn láo này lại nghĩ giở trò. Kia là vòng tay vàng sao? Kia là kim cô chú, cùng với Khẩn Cô chú trên đầu Tôn Ngộ Không là một bộ, Quan Âm Bồ tát có ba bộ Kim Cấm Cô chú, lần lượt đưa cho Tôn Ngộ Không, Hồng hài nhi và Hắc Hùng tinh. Đây cũng là thứ mà Phương Chính dùng để khống chế Hồng hài nhi, nếu mà lấy xuống, với cái tính tình của Hồng hài nhi, dù không giết được Phương Chính, cũng sẽ khiến cho nhân gian gà bay chó sủa.
Phương Chính đưa tay ra tát, kết quả "coong" một tiếng, Hồng hài nhi không hề hấn gì. Với điều này, Phương Chính có chút bất đắc dĩ, chưởng Đại Lực Kim Cương của hắn tựa hồ có chút không đủ dùng... Bất quá vẫn trách mắng: "Ngươi cho rằng bần tăng không biết đó là cái gì sao? Thu lại cái tâm tư đó đi, theo vi sư nhìn thế giới cho kỹ vào, nếu biểu hiện tốt, ngày sau sẽ có tự do. Nếu không tốt, ai... ngươi liền cùng vi sư ở chỗ này thiên hoang địa lão đi."
"Cái gì? Nếu ta không thể đại triệt đại ngộ, còn không thể quay về sao?" Hồng hài nhi sốt sắng.
Phương Chính liếc Hồng hài nhi nói: "Ngươi nghĩ chỉ có ngươi sốt ruột thôi à? Bần tăng còn muốn hoàn tục nữa đây..."
"Ây... Sư phụ, ngươi đùa à? Ngươi còn muốn hoàn tục? Nếu ngươi thực sự muốn hoàn tục thì hoàn tục ngay bây giờ đi, đợi sau, chúng ta cùng nhau ra chiếm núi xưng vương, muốn cái gì kiều thê mỹ kiều nương đồ nhi chuẩn bị cho ngươi đến cả ngàn tám trăm, sơn hào hải vị muốn ăn gì liền ăn đó!" Hồng hài nhi lập tức hào hứng.
Kết quả Phương Chính cho hắn một cái liếc mắt nói: "Nếu mà dễ dàng hoàn tục như vậy, bần tăng sớm đã hoàn tục rồi, còn cần ngươi dạy sao? Đường của bần tăng còn khó đi hơn của ngươi nhiều."
"Khó đi bao nhiêu? Ta là không thành Phật quả không thể trở về đúng không, còn ngươi?" Hồng hài nhi không cho rằng Phương Chính thảm hơn hắn.
Kết quả Phương Chính ngửa mặt lên trời thở dài nói: "Ta là không thành phật thì không thể hoàn tục." Nói xong, suýt nữa thì rơi nước mắt.
Hồng Hải nhảy lên vỗ vỗ vai Phương Chính, đồng tình nói: "A Di Đà Phật, ta còn có cơ hội, ngươi thì có lẽ đời này vô vọng."
Phương Chính: "..."
"Sư phụ, chính ngươi còn không muốn thành Phật, ngươi còn độ ta? Ngươi đã độ được chưa?" Hồng hài nhi nói.
Phương Chính nói: "Độ ngươi? Bần tăng tại sao phải độ ngươi?"
Hồng hài nhi ngạc nhiên: "Chẳng lẽ không phải vì độ ta mà ngươi mới hạn chế ta sao?"
"Đã nói với ngươi rồi, vi sư không có hứng thú độ ngươi thành Phật, hạn chế ngươi chỉ là để ngươi bớt gây phiền phức thôi. Còn cùng ngươi giảng đạo lý, nhìn thế giới, chỉ là để chính ngươi đi xem, đi nghe, cuối cùng ngộ ra được điều gì, đó là chuyện của riêng ngươi. Mỗi người đều có linh hồn của mình, có tính cách của mình, nếu cưỡng ép độ ngươi, thì khác gì yêu ma ăn thịt người? Đương nhiên, bần tăng cũng không biết người khác làm thế nào, dù sao thì... ngươi và ta cùng là những kẻ lưu lạc, bần tăng còn không đến mức phải ép buộc ngươi biến thành cao tăng." Lời này là lời trong lòng của Phương Chính, hệ thống đối với việc độ hắn, cũng là như vậy, cưỡng chế hạn chế, cũng chỉ là hạn chế một số hành vi quá xấu, tỷ như chửi người... Chửi người bất kể có phải là cao tăng hay không, đặt ở bất cứ tập thể nào, cũng đều bị ghét bỏ như rác rưởi.
Vì cái gọi là điều mình không muốn thì đừng ép người, Phương Chính không thích bị quản thúc, bị thay đổi quá mức, đương nhiên hắn sẽ không áp dụng cách thức đó với Hồng hài nhi.
Hồng hài nhi bĩu môi, không lên tiếng, một lúc sau mới nói: "Sư phụ, vậy... chúng ta đây là đi đâu?"
Phương Chính nói: "Sư phụ ta từng nói, dưới mũi có cái miệng, đường ở trên miệng, không tìm thấy chỗ thì cứ hỏi đường thôi."
Nhưng mà đi nửa ngày, Phương Chính vẫn chưa mở miệng, Hồng hài nhi không nhịn được hỏi: "Sư phụ, sao cái miệng ở dưới mũi của ngươi không hỏi đường vậy?"
Phương Chính nhìn mọi người xung quanh, mặt đỏ bừng, hắn không phải là không muốn hỏi, mà là mấy cô gái mặc váy ngắn, chân dài, hắn không dám mở miệng! Mãi mới thấy một người đàn ông thì cũng lại bộ dáng hớn hở, da mặt Phương Chính lại mỏng, ngoài miệng nói thì dễ nhưng thật sự khi hỏi đường lại không mở nổi miệng, cứ tự nhủ để lát nữa, để lát nữa, kết quả đợi đến giờ.
"Sư phụ, không phải ngươi ngại không dám mở miệng đó chứ?" Hồng hài nhi lộ vẻ chế giễu.
Bị đồ đệ chế nhạo sao? Chuyện này sao có thể được? Thế là Phương Chính nghiến răng, đi đến trước một cô gái đứng ở cửa hàng, Phương Chính còn chưa kịp mở miệng.
Cô gái đã cười nói trước: "Đại sư, gội đầu ạ? Bên em là cửa hàng chính quy đấy, cung cấp dịch vụ gội đầu nhất lưu, đảm bảo anh dễ chịu nha..."
Mặt Phương Chính bỗng đỏ bừng, bởi vì cô gái này đang tiến sát lại, hơi cúi người xuống, trong nháy mắt Phương Chính trong đầu chỉ có một ý nghĩ —— đóng cửa lại, thả Hồng hài nhi, chụp c·hết yêu tinh kia!
Thấy Phương Chính đỏ mặt, cô gái lập tức vui vẻ, cô còn là lần đầu tiên nhìn thấy một người đàn ông dễ dàng thẹn thùng như vậy, cho dù đó là một tên hòa thượng... Cô gái nói: "Vị đại sư này, suýt quên, cái này của anh... hình như không có tóc."
Phương Chính biết mình bị trêu đùa, chắp tay trước ngực, tuyên một câu phật hiệu: "A Di Đà Phật, thí chủ, xin hỏi trung tâm tỉnh b·ệ·n·h viện đi như thế nào?"
"À, hóa ra là anh hỏi đường à, đi thẳng theo con đường này, qua ba cái ngã ba thì rẽ phải ở ngã ba tiếp theo, bên trái đường là tới thôi. Đại sư, anh chắc không muốn vào thử massage đầu hay gì chứ?" Cô gái vừa nói xong, liền bắt đầu trêu Phương Chính, không có cách nào, người thành phố quen nhìn những kẻ già đời, bỗng thấy Phương Chính kiểu non choẹt thế này, thì như là chú thấy gái teen, không nhịn được muốn đùa một chút.
Phương Chính cười khổ một tiếng, nói: "A Di Đà Phật, đa tạ thí chủ hảo ý, bần tăng có việc gấp xin đi trước."
Nói xong, Phương Chính vội vàng lôi kéo Hồng hài nhi đang nghiên cứu bên trong tiệm có cái gì đi.
"Sư phụ, bây giờ đi à? Con còn chưa xem đủ mà. Người ta chỉ gội đầu thôi, sao lại còn thu phí nữa?" Hồng hài nhi tò mò hỏi.
"Người ta là tiệm làm tóc, chuyên nghiệp, làm ra kiểu dáng đẹp mắt."
"Vậy có thể cho con làm kiểu tóc nào xinh đẹp một chút không?" Hồng hài nhi hỏi.
"Ngươi ư? Đợi khi nào sư phụ làm cho ngươi."
"Người cũng là chuyên nghiệp sao?"
"Vô cùng chuyên nghiệp!"
"Vậy người sẽ làm cho con kiểu tóc gì?"
"Giống của sư phụ!"
Hồng hài nhi: "..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận