Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1156: Ngươi rất đáng tiền

Phương Chính cùng Cát Tường gật đầu, Cát Hàn vui vẻ cười một tiếng, tiếp tục chạy về phía trước. Phương Chính đuổi theo sát. Cát Hàn chạy thật nhanh, vừa bắt đầu Phương Chính còn không hiểu hắn làm gì liều mạng chạy như vậy, chờ đến Phương Chính đuổi kịp, mới biết, Cát Hàn chạy đi, thu dọn đường trước. Có chỗ cỏ dại thì giẫm bằng, chỗ bụi cây thì dọn ra một lối đi... Phương Chính thật không cách nào tưởng tượng, cái thân thể nhỏ bé kia lấy đâu ra nhiều sức lực như vậy. Cảm động đồng thời càng phát cảm thấy, trong túi mình không đủ tiền tiêu... Về phần cái túi tiền kia, Phương Chính bản năng không dám đụng vào, luôn cảm thấy tiền này có tác dụng khác. Đúng như Cát Hàn nói, trong tình huống đi nhanh, cũng phải gần hai tiếng mới vượt qua ngọn núi thứ hai, đứng ở trên đỉnh núi đã có thể nhìn thấy đèn đuốc dưới núi. Bất quá đèn đuốc cũng không nhiều, chỉ có lác đác vài điểm, ngược lại ở giữa khu trại có một đám lửa lớn đang cháy hừng hực, chiếu sáng cả quảng trường nhỏ ở giữa. Đi cùng nhau, Cát Tường cũng đã thân quen với Phương Chính, cô bé cũng nói nhiều hơn. Cát Tường giải thích: "Thôn chúng cháu tuy có điện, nhưng tiền điện quá đắt, người bình thường đều không dùng. Chỉ có khách đến, hoặc là ngày lễ tết hay trong nhà có con cái muốn học mới bật đèn. Bình thường thì mọi người sẽ nhặt củi thành một đống, tối đến thì đốt một đống lớn lửa, rồi ngồi quây quần trò chuyện." Đống lửa, đối với đa số người mà nói, đều là một chuyện đáng vui mừng. Phương Chính cũng thích tiệc tối lửa trại, nhưng lúc này, không biết thế nào, lại nghe thấy có chút chua xót trong lòng. Nghèo đến mức nào, mới không nỡ dùng điện, giống như từ xã hội hiện đại quay về xã hội cổ đại vậy? Không để Phương Chính có nhiều thời gian suy nghĩ, Cát Hàn đã đang kêu, Phương Chính nhanh chóng tăng tốc bước chân. Tuy lên núi mệt, nhưng xuống núi còn khó hơn, vì không có bậc thang mà đi, người chỉ có thể dựa vào giữ thăng bằng, thêm trời tối, cho dù là Cát Hàn, một con khỉ nhỏ trong rừng núi, cũng vấp ngã vài lần. Bất quá Cát Hàn rất rắn rỏi, ngã liền như không có chuyện gì, mà cũng không bị thương. Phương Chính nhìn mấy lần liền hiểu, phần lớn Cát Hàn là cố tình ngã, mà cách ngã cũng rất có bài bản, sẽ không ngã bị thương, tránh chỗ nguy hiểm. Nhưng Phương Chính biết, chiêu tuyệt kỹ này tuyệt đối phải ngã đến cả trăm ngàn lần mới được... Nếu như đường đi dễ dàng, ai lại muốn tự làm mình té như vậy để mà có được kỹ năng đó? Lắc đầu, Phương Chính thả chậm bước chân, chăm sóc Cát Tường phía sau, tránh cô bé đi theo rồi lại bị ngã thê thảm như vậy... Dù xuống núi khó, nhưng tốc độ nhanh hơn lên núi, khoảng chừng một tiếng thì cả ba đã xuống chân núi, có thể nhìn thấy trại Thổ Dao. Thấy cảnh này, cả Cát Hàn và Cát Tường đều phát ra tiếng hoan hô thắng lợi, Phương Chính cũng cười theo. Nhưng Phương Chính biết, cũng đến lúc tính tiền. Thế là Phương Chính tìm đến Cát Hàn, hỏi: "Cát Hàn, ta phải trả cho ngươi bao nhiêu tiền?" Cát Hàn nghe xong, nụ cười liền cứng lại, sau đó trở nên nhăn nhó. Rõ ràng, tiểu tài mê là hắn, nhưng đến lúc thật sự kiếm tiền, bản chất thuần phác vẫn làm cậu ngại ngùng không nói nên lời. Phương Chính khuyến khích: "Đây là do bản lĩnh của con kiếm được, cứ cầm lấy tự tin và thoải mái đi. Con nghĩ lần này mình nên kiếm được bao nhiêu tiền?" Cát Hàn nghe xong, mắt sáng rực lên. Bên cạnh, Cát Tường hơi kích động cắn môi, tay nhỏ kéo góc áo Cát Hàn, nhẹ nhàng níu lại, như đang muốn nói: "Nói ít thôi..." Phương Chính nhìn hai anh em thuần phác này, thật sự không biết nên đưa bao nhiêu. Nên mới để Cát Hàn tự nói, chỉ cần Phương Chính có thì chắc chắn sẽ cho. Cát Hàn cuối cùng đưa một tay lên, dựng ba ngón tay, nói: "Ba mươi, được không?" Phương Chính theo phản xạ có điều kiện mà hỏi: "Bao nhiêu?" Cát Hàn tưởng là muốn trả thêm, Cát Tường vội kéo Cát Hàn một cái, cô bé sắp khóc đến nơi. Cát Hàn vội vàng nói: "Ít hơn cũng được... Hai mươi cũng được." Phương Chính nhìn Cát Tường sắp khóc, nhìn Cát Hàn đang hoảng hốt, nghĩ lại chặng đường vừa đi, bóng dáng Cát Hàn bận rộn, Phương Chính thở dài, móc ví ra, lấy hết tiền bên trong, Phương Chính cũng không biết có bao nhiêu, nhìn độ dày, chắc khoảng hơn một ngàn tệ. Phương Chính trực tiếp nắm tay Cát Hàn, nói: "Đây mới là cái mà con đáng nhận, hãy nhớ kỹ, con là người làm bằng chính sức mình, con dụng tâm phục vụ, giá trị vô giá! Mãi mãi đừng xem thường bản thân mình, con rất đáng tiền!" Phương Chính nói xong, xoa xoa đầu hai đứa bé, trong khoảnh khắc đó, Phương Chính thấy mắt Cát Hàn và Cát Tường lập tức rưng rưng, tay Cát Hàn cầm tiền cứ run run. Nhưng Phương Chính biết, cậu không phải run vì nhiều tiền, mà là vì sự tôn trọng! "Phù!" Phương Chính còn chưa kịp phản ứng, Cát Hàn bỗng quỳ xuống, dập đầu với Phương Chính. Phương Chính vội đỡ cậu bé dậy, nói: "Con đang làm gì vậy?" Cát Hàn nói: "Cám ơn thường đại ca, không phải vì tiền... Con khó mà nói, nhưng con biết, con nên cảm ơn anh." Cát Tường cũng nói: "Thường đại ca, tiền anh lấy về đi, lời anh vừa nói còn quan trọng hơn cả tiền." Phương Chính ngẩn ra một chút, nhanh chóng nâng hai đứa bé dậy, cười nói: "Tiền là do công sức của hai con làm ra, coi như anh cho hai đứa. Trại Thổ Dao còn chưa tới mà, công việc của hai con còn chưa hoàn thành đâu, không dẫn đường nữa à?" Cát Hàn và Cát Tường nghe vậy liền bật cười. Cát Tường đột nhiên như con chim nhỏ bay lượn, mang theo một chuỗi tiếng cười chạy về phía trước, vừa chạy vừa nói: "Hoan nghênh đến trại Thổ Dao... Ha ha..." Cát Hàn ngơ ngác gãi đầu, nhìn tiền trong tay, cười ngây ngô: "Thường đại ca, con có cảm giác như đang mơ vậy, hoảng quá đi mất... Anh véo con một cái xem nào?" Phương Chính nhéo mặt cậu bé, Cát Hàn nghẹn ngào khóc nói: "Không đau... Xong, đúng là mơ mà..." Phương Chính lập tức cười ha hả, đưa tay cho cậu bé một phát vào ót, Cát Hàn đau nhe răng trợn mắt, lại càng cười vui hơn: "Đau... Không phải mơ, ha ha..." Chờ Cát Hàn cười đã, Phương Chính hỏi: "Cát Hàn, vì sao con lại đòi ba mươi đồng?" Cát Hàn không đòi nhiều, mà cũng không đòi ít, Phương Chính luôn cảm thấy có điều gì đó ẩn chứa bên trong. Cát Hàn nhìn Cát Tường đang chạy vui vẻ phía trước, nhỏ giọng nói: "Ngày mốt là sinh nhật Cát Tường, con muốn mua cho em một chiếc bánh kem. Con đã để ý kỹ, ở huyện có một tiệm bánh, làm đẹp lắm. Ở đó có bánh gato hoa quả nhỏ, chỉ cần hai mươi tệ. Còn lại mười tệ con sẽ dùng để đi xe. Thường đại ca, anh không biết đâu, em gái con thích ăn bánh gato lắm. Năm ngoái, sinh nhật em gái của Thiết đại thúc, anh trai em ấy ở nơi khác trở về, mua cho em một cái bánh gato to bằng hai bàn tay, còn cắm nến các loại lên, thắp lên đẹp cực kỳ. Lúc ấy Thiết đại thúc cho nhà con một miếng nhỏ, vị ngon lắm... ừm..." Cát Hàn ra vẻ say sưa, rồi lắc lắc tay: "Em gái con về nhà nói với con, giá như nó có một lần sinh nhật như thế thì tốt biết bao. Từ hôm đó con đã nghĩ cách kiếm tiền rồi, nhưng tiền con kiếm được quá ít, chỉ đủ sinh hoạt, với học phí của em gái thôi. Hơn nữa, thật sự khó mà kiếm thêm được..." Phương Chính nghe xong, trong lòng rung động, hỏi: "Con kiếm tiền nuôi gia đình sao? Còn người nhà của con đâu?" Phương Chính nhớ, hai anh em này luôn miệng nói đến mẹ, chẳng lẽ? Hỏi đến đây, mặt Cát Hàn đang vui bỗng cứng lại, mắt cậu ướt nhòe, nghiêng đầu đi, như không muốn để Phương Chính thấy mình khóc, cố gắng dùng giọng vui vẻ cậu cho là vậy nói: "Cha con trước đây ra ngoài làm ăn, rồi không thấy trở về nữa. Mẹ con năm ngoái bị bệnh nặng, các hương thân đưa mẹ con ra ngoài chữa bệnh, còn chưa ra khỏi núi thì mẹ con đã đi rồi." Phương Chính xoa đầu Cát Hàn, nói: "Xin lỗi." Cát Hàn lắc đầu, nói: "Không sao, đi thôi, phía trước là thôn rồi." Nói xong, Cát Hàn cũng chạy, Phương Chính biết, cậu không muốn để Phương Chính thấy cậu khóc. Cậu là một cậu bé kiên cường, sĩ diện, không muốn người khác nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình. Trại Thổ Dao, nhỏ hơn nhiều so với Phương Chính tưởng tượng, toàn thôn trên dưới cũng chỉ khoảng một trăm người, phần lớn đều là người già, phụ nữ và trẻ em. Phương Chính đến, giống như cả làng kéo nhau đến vườn bách thú, chỉ khác là trong vườn thú chỉ có mỗi mình Phương Chính là khỉ thôi, mọi người tò mò đánh giá người lạ này. Nhưng người trại Thổ Dao rất nhiệt tình, cũng không hề bài xích Phương Chính, ngược lại từng người đến chào hỏi Phương Chính. Cũng may, Phương Chính thông thạo các loại ngôn ngữ, đối diện với tiếng địa phương của họ, Phương Chính cũng trả lời tự nhiên. "Anh nói được tiếng Kéo Hỗ?" Một ông lão ngạc nhiên hỏi: "Anh là người tộc Kéo Khô à?" Phương Chính lắc đầu nói: "Nói thì được, nhưng không viết được." Vừa nói ra câu này, tất cả người già, phụ nữ, trẻ em xung quanh đều cười. Một ông lão nói: "Anh không viết được, thì tôi cũng có viết được đâu." Sau đó ông lão lại cười... Phương Chính một mặt mờ mịt, hoàn toàn không hiểu đối phương đang cười cái gì. Lúc này, Cát Tường lại gần, nhỏ giọng nói: "Tộc Kéo Khô của chúng cháu có tiếng nói riêng, nhưng không có chữ viết riêng. Có thể nói, nhưng không ai biết viết." Phương Chính im lặng: "..." "Được rồi, các hương thân, thôn ta có khách quý, nhạc đâu? Múa đâu?" Ông lão dang hai tay, nói rất hào sảng. Mọi người nghe xong, nhao nhao hưởng ứng, sau đó rầm rầm một cái giải tán hết, chỉ còn mình Phương Chính. Phương Chính lau lau mũi, nhìn xung quanh, thầm nghĩ: "Người Kéo Khô chiêu đãi nhiệt tình thật... Một người cũng không có vậy..." Phương Chính không đi lung tung, mà ngồi cạnh đống lửa, suy nghĩ xem tiếp theo nên làm gì. Lúc Phương Chính đang suy nghĩ, xung quanh vang lên tiếng bước chân, vừa nhìn thấy dân làng vừa nãy đã thay trang phục dân tộc của tộc Kéo Khô. Nam thì mặc áo vạt chéo màu đen, nữ thì mặc váy dài đen, trên tay đeo đồ trang sức bạc. Váy dài càng làm nổi bật lên dáng người uyển chuyển của người phụ nữ, hết sức xinh đẹp. Ngay cả các bà lão mặc những bộ quần áo này, cũng trông trẻ ra rất nhiều, mỗi người đều tràn đầy tinh thần, chỉ cần họ đứng đó thôi, Phương Chính liền có cảm giác như đang xem người mẫu thời trang. Còn những ông lão thì cầm trên tay một loại nhạc khí như mấy cái ống sáo buộc vào nhau, Cát Tường giải thích: "Đây là khèn, nhạc cụ mà người Kéo Khô chúng cháu thích nhất. Thiết gia gia thổi khèn giỏi nhất."
Bạn cần đăng nhập để bình luận