Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 634: Mặt trăng lên mặt trăng lặn

Phương Chính nghe xong, lập tức có cảm giác muốn tự vả vào mặt mình mấy cái, đây chẳng phải là tự mình gây chuyện sao? Cảm giác như tự mình đào hố, ban đầu không có, sau đó lại quên mất đào ở chỗ nào, không biết chừng nào sẽ rơi xuống. Phương Chính cười khổ một tiếng, chuyện đã xảy ra rồi thì cũng không thể thay đổi. Hơn nữa, Phương Chính nắm chắc rằng, phần lớn hắn sẽ không tự chui đầu vào cái hố này.
Vì hệ thống không can thiệp vào chuyện ăn uống của hắn, Phương Chính tự nhiên là vui vẻ.
Lúc chạng vạng tối, mặt trời dần ngả về tây, từ một quả cầu lửa chói mắt biến thành một quả quýt lớn màu cam, đồng thời ở phía đông, một vầng trăng tròn màu bạc trắng xuất hiện trên không trung.
Phương Chính đứng ở bên bờ vực, vừa nhìn mặt trời lặn, vừa nhìn mặt trăng lên, mặc cho gió đêm thổi tung tăng y, bay phấp phới như thể lúc nào cũng có thể theo gió mà bay đi. Người không biết nhìn vào, thật sự cứ tưởng đây là một vị trích tiên.
"Sư phụ, thật kỳ lạ, trước đây ánh trăng chẳng phải mọc từ phía tây sao? Sao lần này lại mọc từ phía đông?" Từ khi mở mang linh trí, Hầu tử ngày càng thích suy nghĩ, cũng ngày càng quen thuộc việc quan sát thế giới này.
Phương Chính hai tay chắp sau lưng, nhìn ánh trăng ở phương xa nói: "Đó là vì trước đây ngươi không cẩn thận quan sát quỹ đạo của ánh trăng, thật ra quỹ đạo của ánh trăng không giống mặt trời, đã định là mọc ở phương đông lặn về phía tây. Sự biến đổi của trăng có chu kỳ, thông thường vào ngày đầu tháng âm lịch, ánh trăng xuất hiện giữa mặt trời và trái đất, mặt tối của mặt trăng hướng về trái đất nên chúng ta không nhìn thấy trăng, ngày này gọi là sóc.
Sau sóc một hai ngày, vào lúc chạng vạng, trên bầu trời phía tây xuất hiện một vầng trăng lưỡi liềm cong cong, mặt lồi hướng về phía mặt trời lặn. Lúc này, trăng mọc ở hướng tây và lặn ở hướng đông.
Về sau, vị trí của mặt trăng so với mặt trời dần dần dịch về phía đông, phần được chiếu sáng ngày càng rộng hơn, khoảng năm sáu ngày sau thì trở thành nửa sáng nửa tối, nửa phía tây sáng, được gọi là "Thượng huyền nguyệt", mặt trăng ở chính nam so với người quan sát khi mặt trời lặn.
Tiếp khoảng bảy ngày, tức là vào khoảng rằm âm lịch thì đến trăng tròn, chính là ngày hôm nay. Lúc này, do mặt trăng quay quanh trái đất và trái đất tự quay nên xảy ra biến đổi, khi mặt trời lặn ở phía tây thì trăng tròn sẽ ở phía đông, chính là mọc ở phía đông và lặn về phía tây.
Mọc ở phía đông lặn về phía tây, tây mọc đông lặn, cứ thế luân hồi vô tận."
"Ách, còn có nhiều điều cần nói đến như vậy sao? Vậy sau trăng tròn thì sao? Sau trăng tròn, nửa bên ánh trăng sẽ thế nào?" Hầu tử tò mò như trẻ con mà truy hỏi.
Phương Chính cười nói: "Lúc rảnh rỗi, con nên cùng sư đệ Tịnh Tâm xem điện thoại nhiều vào, không hiểu thì trực tiếp tra. Sau trăng tròn, phía tây của mặt trăng ngày càng khuyết đi, qua bảy ngày thì lại biến thành nửa sáng nửa tối, nửa phía đông sáng gọi là "trăng lưỡi liềm". Trăng lưỡi liềm mọc vào nửa đêm. Sau trăng lưỡi liềm, ánh trăng tiếp tục khuyết đi, trở thành trăng tàn, xuất hiện vào lúc trước bình minh và treo ở bầu trời phía đông. Vị trí của trăng tàn trên bầu trời ngày càng gần với mặt trời, phần được chiếu sáng ngày càng ít đi, cuối cùng chuyển về cùng hướng với mặt trời. Ánh trăng cũng sẽ hoàn toàn biến mất, sóc lại đến. Đây cũng là một vòng tuần hoàn..."
"Thật là một cảm giác kỳ diệu..." Hầu tử gãi đầu, về lý thuyết trái đất, mặt trăng, mặt trời, trước kia hắn cũng đã xem qua nên cũng hiểu được phần nào.
Nhưng có người lại nghe không hiểu.
Con sóc tò mò kéo kéo tai Phương Chính, hỏi: "Sư phụ, ngài nói kỳ lạ quá, mặt trăng và mặt trời đều ở trên trời, chúng ở cùng nhau, sẽ không va vào nhau sao?"
Phương Chính trực tiếp nhấc con sóc đặt lên vai Hầu tử, nói: "Tịnh Chân, ngươi giải thích cho Tịnh Khoan hiểu rõ, vì sao mặt trời và mặt trăng không va vào nhau."
Đối mặt với một bé sóc tò mò, Phương Chính trực tiếp lựa chọn đầu hàng. Cái tên nhóc này mỗi ngày ăn no là lại đi kiếm ăn, sau đó về nhà tiếp tục ăn, mệt thì ngủ, tỉnh lại lại ăn… Trong đầu gần như chẳng có bao nhiêu thứ hữu dụng, giải thích cho hắn mặt trời với ánh trăng, chắc chắn hắn sẽ lại hỏi đến những vấn đề vũ trụ... Cứ hỏi hết lớp này đến lớp khác thì có lẽ Phương Chính phải hầm con sóc mất thôi.
Mặt khác, các thôn dân cũng đến, mang bàn ghế lên, mấy người phụ nữ thì bắt đầu bận rộn bày bàn, đàn ông thì thắp hương, ở bên ngoài chùa thổi bùng b·u·m, nói chuyện phiếm, trẻ con chạy nhảy khắp nơi, kêu la ầm ĩ, thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ, vốn yên tĩnh đỉnh Nhất Chỉ sơn trong nháy mắt trở nên náo nhiệt.
Trong tiếng ồn ào đó, ánh trăng ngày càng cao, hứng thú của mọi người cũng càng ngày càng tăng. Mặc dù không thể uống r·ư·ợ·u, nhưng đây cũng là lần đầu mọi người ngắm trăng ở trên đỉnh núi, ăn bánh Trung thu, ngắm trăng, nói chuyện phiếm, dạy dỗ bọn trẻ nghịch ngợm… Những ngày tháng như thế thật sự rất thoải mái, tự tại.
Phương Chính tuy là chủ nhà, nhưng là một tăng nhân nên chắc chắn không thể đi theo mọi người nói chuyện phiếm được, anh tùy ý trò chuyện cùng mọi người, ai có thắc mắc thì Phương Chính sẽ giúp giải đáp. Đến khi mọi người không còn vấn đề gì thì Phương Chính lặng lẽ rời khỏi đám đông. Anh ngồi ở một nơi xa, nhìn khung cảnh náo nhiệt này, tâm lại vô cùng tĩnh lặng.
"Thảo nào sư phụ thường nói, náo nhiệt mà giữ được tĩnh lặng mới là chân tĩnh, trốn vào chốn thâm sơn cũng chẳng sạch lòng. Gượng ép tìm sự tĩnh lặng thì lại không thể an tĩnh, khi tĩnh tâm lại thì dù thế giới ngoài kia có hỗn loạn thì lòng cũng vẫn tĩnh tại." Phương Chính lẩm bẩm.
Đúng lúc này, một tràng cười vui vẻ truyền đến, rồi một đám trẻ con nhao nhao đuổi theo con sóc chạy khắp nơi, cuối cùng con sóc quẹo vào một bụi cỏ, đám trẻ lại bắt đầu lật tung bụi cỏ tìm sóc.
Không lâu sau, Phương Chính cảm thấy trên đùi mình bị siết chặt, con sóc đang kéo ống quần leo lên, giọng điệu như một tên trộm nói: "Sư phụ, tuyệt đối đừng nói là con ở đây nha. Mấy đứa trẻ này, điên quá... Chịu hết nổi. Nếu còn chạy nữa, con hết mập mất, khó khăn lắm mới béo tốt được chút cũng không thể cứ vậy mà gầy đi được."
Phương Chính cũng biết nhiều loài động vật vào trước mùa đông đều sẽ thu béo, tức là ăn nhiều những đồ có nhiệt lượng và chất béo cao, tự làm mình mập lên, tích lũy nhiều mỡ để duy trì qua mùa đông. Tuy nhiên, con sóc rõ ràng là không cần, nó sưởi ấm cả một mùa đông, được ăn cơm nóng hổi thì cần gì phải thu béo chứ?
Phương Chính nhìn thế nào cũng thấy cái tên nhóc này càng ngày càng lười biếng.
Đúng lúc này, Manh Manh đến gần, con sóc liền vội trốn đi.
Manh Manh ngồi xổm ngay bên cạnh Phương Chính, dựa vào chân anh, giống như một chú mèo con, đôi mắt to híp lại, xem ra là buồn ngủ rồi. Manh Manh dù sao cũng còn nhỏ, không thể so với những đứa trẻ lớn có sức lực tràn trề, trong khi các bậc cha mẹ lại đang nói chuyện trên trời dưới biển, ba hoa chích chòe, khiến tiểu gia hỏa không tài nào ngủ được nên đã chạy đến chỗ Phương Chính. Manh Manh nhỏ giọng nói: "Anh Phương Chính, Manh Manh buồn ngủ, có thể kể chuyện cho Manh Manh nghe không?"
Phương Chính sững sờ, kể chuyện cho trẻ con? Chuyện này anh thật sự không nghĩ tới, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, anh liền cười, nói: "Được, vậy anh sẽ kể cho em nghe một câu chuyện về một tỷ tỷ xinh đẹp nha?"
"Vâng, vâng..." Manh Manh dù vẫn đang nghịch tay, nhưng đôi mắt to lại khép lại càng lúc càng nhiều.
Phương Chính nói: "Manh Manh, biết vì sao mọi người lại ngắm trăng vào rằm không? Chắc chắn là em không biết rồi, nghe nói, ngày xưa có một người phụ nữ rất đẹp... Hậu Nghệ bắn rơi chín mặt trời... Hằng Nga ăn nhầm tiên đan, liều mạng kéo đồ vật, không muốn bay đi, kết quả trong lúc vội vàng chỉ kéo lại được một con thỏ mình nuôi, thế là nàng cùng thỏ bay lên mặt trăng. Các cô gái thời xưa tin rằng, ánh trăng vào rằm là lớn nhất, sáng nhất và gần mặt đất nhất, nếu cầu phúc dưới ánh trăng, sẽ được Hằng Nga ban phước, trở nên xinh đẹp như nàng. Vì vậy mà các cô gái trẻ đều đua nhau ngắm trăng vào ngày này, lâu dần trở thành phong tục. Manh Manh?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận