Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 507: Chung cổ

Chương 507: Tiếng chuông Hồng Hài Nhi vừa định nói gì đó, một bàn tay lớn đột nhiên vỗ vào đầu Hồng Hài Nhi. Hồng Hài Nhi ngẩng đầu nhìn lại, Phương Chính khẽ lắc đầu, ra hiệu hắn đừng lên tiếng, cứ im lặng mà xem.
Hồng Hài Nhi muốn nói gì đó, nhưng ngay sau đó, ánh mắt của hắn mở to hết cỡ, vẻ mặt kinh hãi nhìn con khỉ kia, bởi vì trên người con khỉ hiện lên ánh Phật quang! Dù chỉ lóe lên rồi biến mất, nhưng vẫn khiến người ta kinh hãi không thôi!
"Sư phụ..." Hồng Hài Nhi nhìn về phía Phương Chính.
Phương Chính lắc đầu, dẫn theo Hồng Hài Nhi đi ra phía sau viện, lúc này mới nói: "Hiểu ra chưa?"
"Không hiểu lắm, cái kia rõ ràng là ma trống, dù không chạm vào, chỉ cần tiến vào lầu canh, liền sẽ bị ma khí xâm nhập, mọi loại tâm tình tiêu cực đều sẽ bị phóng đại, sợ hãi sẽ càng thêm sợ hãi, tham lam sẽ càng thêm tham lam... Đồ chơi như vậy, sao có thể giúp người hấp thụ Phật lực được? Thật kỳ lạ!" Hồng Hài Nhi nói.
"Vi sư lại có chút suy đoán, bất quá còn phải đi thử mới biết." Phương Chính nói xong, hít sâu một hơi, vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, khí phách oai hùng ngút trời! Rồi quay về phòng thiền đi ngủ...
Hồng Hài Nhi thấy vậy, lập tức cảm thấy trên đầu một đám quạ kêu quác quác bay qua, quả nhiên... đây đúng là sư phụ của mình!
Chập tối ăn cơm xong, thấy thời gian sắp đến, Phương Chính chậm rãi đứng dậy, nói: "Tịnh Chân, con đi đánh chuông."
Hầu Tử lập tức đứng dậy, chắp tay trước ngực nói: "Vâng, sư phụ."
"Làm một ngày hòa thượng gióng một ngày chuông, ha ha... Sư huynh Tịnh Chân, cuộc sống của ngươi thế mà mọc rễ rồi." Hồng Hài Nhi cười ha ha nói.
"Làm một ngày hòa thượng gióng một ngày chuông, sư đệ, sao lời này của ngươi nghe khó chịu vậy? Có phải là nghĩa xấu không?" Con sóc tò mò hỏi.
Hồng Hài Nhi nói: "Nói nhảm, đương nhiên là nghĩa xấu, ý chỉ là làm cho xong chuyện thôi... Không có gì phấn đấu tiến lên, chỉ được thế thôi."
Phương Chính trực tiếp cho một cái bạo lật, nói: "Không biết thì đừng nói bừa, người ngoài giải thích thế nào mà ngươi cũng hùa theo huyên náo. Ngươi cho rằng lời này là nghĩa xấu à? Lời này vốn là lời ca ngợi đấy, thời cổ không có đồng hồ, không có chuông máy, ngay cả mặt trời cũng chỉ có rất ít nơi thấy được. Người bình thường căn bản không có khái niệm về thời gian... Thành phố lớn có người chuyên đánh chuông báo giờ, nhưng các thành phố nhỏ, nông thôn, ai báo giờ cho họ? Việc họ có thể nghe thấy thời gian chính xác là từ tiếng chuông chùa. Chùa chiền sớm tối đều đánh một lần, việc đánh chuông, đánh trống cũng không phải là làm bừa, tùy tiện đánh, bên trong có nhiều điều giảng cứu lắm. Tuy mỗi nơi hơi khác nhau, nhưng có một điểm là bất di bất dịch, một kích cuối cùng nhất định phải đánh vào điểm giao giữa ngày và đêm!
Cứ như vậy, yêu cầu người gõ chuông đánh trống cực cao, người không có trách nhiệm sẽ không có tư cách đi đánh chuông gõ trống. Cái gọi là làm một ngày hòa thượng đánh một ngày chuông, là để cảnh cáo mọi người, phải giống như các vị hòa thượng kia, làm việc cẩn thận, có tinh thần trách nhiệm, kiên trì không ngừng."
"Ây... Cái này trên mạng không có." Hồng Hài Nhi theo bản năng nói.
"Có, chỉ là con toàn xem mấy trang giải trí thôi, trong đó đồ vật tạp nham lẫn lộn, cặn bã thừa thãi mà tinh hoa thì ít, có thể học được điều tốt mới là chuyện lạ." Phương Chính nói xong trừng mắt Hồng Hài Nhi. Tuy rất nhiều lần, Phương Chính đều nói không cho hắn chơi điện thoại, nhưng là một người ngoại lai, đây cũng là con đường nhanh nhất để Hồng Hài Nhi tiếp xúc thế giới này, hiểu rõ thế giới này, Phương Chính không thể nào thật sự cấm đoán. Nhiều nhất chỉ là hạn chế tên nhóc nghịch ngợm này xem các trang web loạn màu sắc, các trang web bạo lực các loại... Mà cách phòng bị rất đơn giản, điện thoại của hắn là đồ đã khai quang mà!"
"Ta cảm thấy xem mạng thật có ý nghĩa..." Hồng Hài Nhi miệng cứng nói.
Phương Chính trực tiếp cho một bạo lật, Hồng Hài Nhi vẻ mặt khổ sở nói: "Nói không thông thì đánh... Sư phụ, con càng ngày càng bạo lực rồi. Lúc mới quen người, người giống như một vị cao tăng, sao tu phật lại càng ngày càng trở lại rồi?"
Phương Chính cười nói: "Vậy con cho rằng tu phật là tu cái gì? Đều tu thành những vị lão thiền sư kia sao? Vi sư không biết mình đi con đường này có đúng không, nhưng vi sư cảm thấy, tu phật không chỉ là bộ mặt nghiêm trang hoặc là từ bi. Tu phật là tu tâm, tu bản thân, thân ngay tâm chính thì tự nhiên sẽ vui vẻ."
Hồng Hài Nhi nghe vậy, không tranh luận với Phương Chính mà là nhíu chặt mày. Trong ấn tượng của hắn, phật là một cái gì đó cũ kỹ, không biết thay đổi, toàn là cặn bã... Nhưng cách nói của Phương Chính có vẻ như hắn hiểu sai rồi. Phật Di Lặc cười hả hê tự tại, Tế Công ăn thịt uống rượu tự do tự tại... Nếu thật sự suy nghĩ như thế thì dường như phật thật không phải là một cái khuôn mẫu cố định.
Hồng Hài Nhi liền nghĩ đến, Phương Chính từng nói, phật giáo có thể phát triển thịnh vượng không suy, chính là dựa vào tấm lòng biển dung nạp trăm sông, chỉ cần tâm con ngay chính, còn về đường tắt, người ta không quan tâm...
"Nói vậy, nếu như con quay về làm tán tài đồng tử, thì cũng không cần mỗi ngày lo lắng bị nhốt trong lồng, tụng kinh niệm Phật, ngồi thiền khổ hạnh nữa sao?" Trong lòng Hồng Hài Nhi bừng lên một chút hi vọng.
Lúc này, Hầu Tử đột nhiên hỏi: "Sư phụ, người nói đánh chuông gõ trống cũng có yêu cầu, sao không nói với con? Con cứ nghĩ chỉ cần đánh đủ một trăm linh tám cái là được rồi."
Độc Lang nói: "Sư phụ, sao nhất định phải đánh một trăm linh tám cái ạ? Một trăm lẻ chín cái không được à?"
Phương Chính cười nói: "Những cách giải thích về điều này cũng có khá nhiều, vi sư từng nói, chuông vốn không bắt nguồn từ nhà Phật. Có người cho rằng, một trăm linh tám là số lượng bắt nguồn từ thiên can địa chi, bảy mươi hai địa sát, ba mươi sáu thiên cương, cộng lại chính là một trăm linh tám.
Cũng có người nói, đây là lấy theo tháng mười hai, hai mươi bốn tiết khí, bảy mươi hai thời lệnh, cứ năm ngày là một thời, kết hợp lại thành 108, tượng trưng cho một năm luân hồi, thiên trường địa cửu.
Ba là, 108 cái có liên quan đến số "9", cổ nhân ta cho rằng số "9" mang ý nghĩa cao nhất, tốt lành, mà "9" nhân với 12 chính là "108" là đẩy ý nghĩa của số "9" đến cực hạn.
Bất quá nhà Phật chúng ta cho rằng, người có 108 loại phiền não, đánh 108 cái chuông là có thể giải trừ ưu sầu, cho nên, niệm kinh hoặc tụng chú 108 lượt, chuỗi phật cũng là 108 hạt, ngay cả bồ tát cũng có 108 vị, tất cả đều vì tiêu trừ phiền não của mọi người để đạt được điều tốt đẹp, cát tường.
Còn về chính xác từ đâu mà có, thì không ai nói chắc được. Nhưng chúng ta đã vào cửa Phật, thì chọn cách giải thích sau đi. Mỗi ngày đánh chuông, giúp thế gian tiêu trừ phiền não, cũng là công đức một kiện.
Quy tắc đánh chuông, cũng có rất nhiều loại, mỗi nơi đánh khác nhau. Theo vi sư biết, cách đánh chuông của Thiếu Lâm Tự Tung Sơn là: Trước đánh ba mươi sáu cái, giữa đánh ba mươi sáu cái, sau đánh ba mươi sáu cái, cũng chính là đủ một trăm linh tám cái.
Mà cách đánh của chùa Quy Ẩn ở Nam Phương thì lại là: Trước đánh tám cái, sau đánh tám cái, giữa đánh chậm rãi mười tám cái, đánh thêm hai tiếng sau nữa, tổng cộng thành một trăm linh tám. Còn những nơi khác đánh thế nào, thì vi sư không rõ, nhưng cho dù thay đổi thế nào, thì vẫn không thể rời cái số lượng một trăm linh tám.
Đánh chuông là như thế, gõ trống cũng phải đánh đủ một trăm linh tám cái, gõ trống giảng cái: gấp mười tám cái, chậm mười tám cái, không nhanh không chậm cũng mười tám cái. Nói tóm lại là rất nhiều quy tắc, nhưng đến chùa của chúng ta, vi sư không muốn đặt quá nhiều quy tắc cho các con, đánh đủ một trăm linh tám cái là được rồi. Dù sao, quy tắc có nhiều, cũng phải xem tâm thành. Thành tâm mà đánh, dùng tâm cảm nhận khi đánh chuông, đem lòng từ bi của mình hòa vào tiếng chuông, giúp thế nhân tiêu trừ phiền não, đây mới là đạo chính. Đương nhiên, quy tắc cũng không phải là không tốt, ngược lại nó rất tốt! Bởi vì đánh chuông rất buồn tẻ, có rất ít người có thể kiên trì, người có thể kiên trì được, thì tâm ắt thành. Hơn nữa, có quy tắc, cũng sẽ làm cho người ta cảm thấy chùa này chính quy, có giảng cứu, có văn hóa. Nói thẳng ra là làm cho người ta cảm thấy quá cao sang, khiến người ta không dám xem thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận