Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 597: Thiện lương không phải là không điểm mấu chốt

Bạch Văn Thủy im lặng, không nói gì.
Nhưng đám đại quỷ tiểu quỷ lại sợ hãi, không giấu giếm gì cả, kể hết ra tất cả những chuyện xấu xa chúng đã làm từ bé đến lớn. Trước kia trộm cắp vì sinh tồn, Hồng Hài Nhi nghe chỉ thấy buồn cười, nhưng những hành vi lừa gạt, hãm hại người tốt về sau lại khiến hắn nổi trận lôi đình. Đại quỷ tiểu quỷ kể ra những điều khiến người phẫn nộ nhất, còn lại mấy tên đầu quỷ, nốt ruồi nam tử cũng không còn gì để che giấu, lần lượt kể ra những việc chúng đã làm.
“Kỳ thật, trước kia chúng ta cũng không nghĩ làm chuyện quá đáng như vậy, lúc đầu vớt người chỉ là nghĩ giúp đỡ chút thôi.”
“Ai ngờ vớt người còn kiếm tiền hơn cả đánh cá, một lần hai ngàn tệ. Mà lại trận hồng thủy kia cuốn trôi không ít người, vớt người kiếm tiền quá nhanh, liền nảy sinh ý đồ xấu.”
“Lúc đầu tăng giá cũng không dám tăng nhiều, chỉ tăng thêm một ngàn, ba ngàn tệ một lần vớt người.”
“Về sau, tiền kiếm được càng nhiều, càng muốn nhiều hơn, Bạch Văn Thủy liền tổ chức chúng ta lại, hãm hại hết người tình nguyện, đánh đuổi bọn họ đi, độc chiếm nghề vớt người trên con sông này.”
“Muốn kiếm nhiều hơn, nhưng mỗi năm người chết cũng chỉ có chừng đó, muốn kiếm nhiều hơn, thì phải có nhiều người chết hơn. Đồng thời tăng giá, thế là chúng ta tăng giá.”
“Đến năm ngàn, tám ngàn thì chúng ta đã rất hài lòng rồi. Nhưng rất nhanh phát hiện, đây còn chưa phải là giới hạn của một gia đình, chúng ta có thể kiếm được nhiều hơn từ những xác chết kia.”
“Tiền tăng lên, người dám xuống nước vớt người càng ngày càng ít, chúng ta đã quen với việc kiếm tiền như vậy rồi, nếu để chúng ta quay lại đánh cá, chúng ta chịu không được. Thế là Bạch Văn Thủy tìm đại quỷ tiểu quỷ... Chúng ta không màng đến danh tiếng, chính nghĩa, chúng ta chỉ nghĩ đến kiếm tiền...”
“Lòng tham giống như một con ma quỷ, không thể thu tay lại được.”
Nghe bọn chúng kể, Phương Chính không khỏi thở dài một tiếng, ai mà là người xấu từ khi sinh ra đâu? Đôi khi, người xấu xuất hiện, không nhất định đều là do sinh ra đã sai lệch, mà là một cơn gió thổi qua, không có thứ gì chống đỡ, bị thổi lệch đi, rồi càng ngày càng lệch hơn...
Hồng Hài Nhi thấp giọng nói: “Sư phụ, người nói những người này sao có thể xấu xa đến mức này được? Lương tâm của bọn họ bị chó ăn hết rồi sao? Lúc ta còn làm yêu quái cũng không đen tối đến vậy.”
Con sóc cũng nói: “Đúng đó, quá xấu rồi. Còn xấu hơn cả cái tên trộm hạt thông của ta.”
Phương Chính nói: “Cái ác là một tam giác lớn ở trong lòng mỗi người, mỗi khi làm chuyện xấu, tam giác lớn lại chuyển một chút, cứa vào lòng người đau nhói. Nhưng nếu làm chuyện xấu nhiều rồi, tam giác sẽ không ngừng xoay, mài đi mài lại, cuối cùng sẽ mòn hết các góc cạnh, trở thành hình tròn. Lúc đó làm ác cũng sẽ không còn đau nữa.”
“Loại người này còn có thể cứu được sao?” Hồng Hài Nhi hỏi.
Phương Chính lắc đầu... Phương Chính không phải nói là không cứu được, mà là hắn cũng không biết có còn cứu được hay không, hắn cũng không phải thần phật, không thể nhìn thấu được hết mọi thứ. Theo ý hắn, những người này cũng không cần phải cứu nữa.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, đám người này đúng là những kẻ kiếm ăn trên sông nước, ai nấy đều gắng gượng bám trụ trên mặt nước cả đêm!
Trời tờ mờ sáng, trên bờ bắt đầu có người tập thể dục buổi sáng, chạy bộ trên đường.
Tên đầu quỷ thấy có người, lập tức kích động, gào lớn: “Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Đầu quỷ dẫn đầu, những người khác cũng đồng loạt quay đầu nhìn thấy người sống, từng người nước mắt lưng tròng, người không phải cá, dù giỏi bơi lội đến đâu thì ngâm lâu trong nước cũng chịu không nổi a! Thế là từng người kêu gào theo: “Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Người đang chạy bộ trên bờ, chợt nghe thấy có người kêu cứu, nhìn về phía dưới nước, quả nhiên thấy một đám người đang nổi bập bềnh, gào khóc cầu cứu, không nói hai lời, cởi áo liền định nhảy xuống cứu người, đồng thời lớn tiếng hô hoán, tìm những người khác cùng hỗ trợ. Trong đó, Phương Chính nhìn rất rõ, một gương mặt chữ quốc rất chói mắt, chính là người lần trước Phương Chính mới đến đây, người đầu tiên nhảy xuống nước cứu người, cuối cùng bị Bạch Văn Thủy chặn lại giữa đường, không thể không quay về, nam tử mặt chữ quốc! Hôm nay nhìn thấy hắn, quả nhiên như lời hắn nói, biết rõ nguy hiểm vẫn quên mình xông lên phía trước!
Người mặt chữ quốc chạy cũng rất nhanh, cùng thanh niên kia một trước một sau định nhảy xuống nước. Ngoài ra, còn có không ít người cũng xông ra phía sông, có người gọi điện thoại, có người từ cửa hàng gần đó chạy ra lấy phao cứu sinh...
Ngay lúc này, ông lão lúc nãy nói chuyện với Phương Chính hét lớn một tiếng: “Hình như là Bạch Văn Thủy, đầu quỷ bọn chúng!”
Lời vừa dứt, tất cả mọi người đang chạy, gọi điện thoại, lao ra, định nhảy xuống sông đều dừng lại ngay lập tức!
Đầu quỷ thấy vậy, cuống cuồng: “Các ngươi làm gì vậy, mau tới cứu người đi! Ta sắp hết sức rồi!”
“Nghe giọng, đúng là đầu quỷ!” Người mặt chữ quốc nói.
Những người khác cùng người mặt chữ quốc nhìn nhau, đồng thời ngừng mọi hành động, quay trở lại bờ sông ngồi xuống, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mấy người đang chới với dưới nước.
Bạch Văn Thủy, đầu quỷ, nốt ruồi nam tử, Đại Quang và những người khác thấy cảnh này, lòng lạnh buốt, có một loại cảm giác bị cả thế giới bỏ rơi, cảm giác này lần đầu tiên cho họ nhận thấy, sự phẫn nộ và hận ý từ cả thế giới! Người Lưỡng Giang nổi tiếng hiền lành, thành phố Anh Hùng, ai cũng là anh hùng, xuống nước cứu người nhiều không đếm xuể. Nhưng hôm nay, người nhiệt tình của Lưỡng Giang lại chọn cách thờ ơ lạnh nhạt đứng trên bờ, là vì sao? Chẳng lẽ họ đã bị người ta hận đến mức này sao?
Trong nháy mắt đó, mấy người thực sự cảm thấy một nỗi bi ai, một nỗi bi ai xuất phát từ nội tâm! Bọn chúng có thể là ác nhân, là người xấu, nhưng chưa từng nghĩ rằng sự xấu xa của chúng lại gây ra tổn thương cho người khác như thế nào. Lại càng không ngờ, người đời lại nghĩ gì về bọn chúng. Chúng tự hỏi rằng những việc mình làm là hoàn hảo không có kẽ hở, không ai có chứng cứ chứng minh được chúng đã làm gì. Thế nhưng, những người này vì sao lại đối xử với chúng như vậy? Bọn chúng không phục!
Phương Chính khẽ gật đầu, Hồng Hài Nhi đã đứng đợi sẵn trên bờ, lấy điện thoại của Phương Chính ra, vừa đi vừa phát video lời khai của Bạch Văn Thủy, đầu quỷ hôm qua.
Nhìn thấy những lời chúng nói, nghe thấy những chuyện chúng đã làm, những người trên bờ lập tức nổi cơn tam bành, phẫn nộ! Từng người chỉ tay vào những người dưới nước mà mắng chửi!
“Bạch Văn Thủy các người có còn là người không?”
“Lưỡng Giang không chứa lũ súc sinh như các người!”
“Lương tâm của các người bị chó gặm rồi sao?”
“Từ xưa đã có câu chuyện nông phu và rắn rồi, hôm nay ai cứu các người thì sẽ bị báo ứng đấy!”
“Đúng, không cứu!”
Người mặt chữ quốc vốn còn do dự không biết có nên cứu hay không, dù sao cũng là mấy mạng người. Nhưng sau khi xem xong video của Hồng Hài Nhi, liền quay người bỏ đi, vừa đi vừa nói: “Loại người sói đói này nếu như còn sống, người chết sẽ còn nhiều hơn nữa.”
Có người xin video, Hồng Hài Nhi hào phóng mở Bluetooth, gửi cho mọi người, rồi mọi người điên cuồng chia sẻ...
Lúc này, một hai xe cảnh sát chạy đến.
“Có người rơi xuống nước, Tiểu Tống xuống xem thử xem sao.” Lão sư phụ lái xe nói.
Tiểu Tống gật đầu, đang định xuống xe thì một cảnh sát khác ngồi phía sau nói: “Chờ một chút, mọi người nhìn cái này xem, trên vòng bạn bè vừa mới chia sẻ.”
Mấy người xem xong, xe cảnh sát đánh một vòng rồi đi thẳng!
“Cảnh sát, đừng đi mà! Cứu mạng a!”
“Cứu mạng, nếu không chúng ta sẽ kiện các người...” Đầu quỷ kêu gào, kết quả sức cùng lực kiệt, uống một ngụm nước lớn!
“Đi thôi.” Người trẻ tuổi dậy sớm chạy bộ cũng đứng dậy rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận