Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1204: Ngươi năng chạy bao nhanh?

Huyện trưởng Kỳ tiếp tục nói: "Cho nên, hiện tại đàm phán, cơ bản xem như nửa cái đại hội Liên Hiệp Quốc. Mà ý của mọi người cũng rất đơn giản, bọn họ nguyện ý bồi thường tổn thất danh dự của ngài, đồng thời nguyện ý xin lỗi ngài trên toàn thế giới. Nhưng bọn họ cũng có yêu cầu." Phương Chính nghe nói còn có yêu cầu, lập tức có chút hiểu ra, không lên tiếng, tiếp tục chờ. Huyện trưởng Kỳ nói: "Bọn họ yêu cầu Trung Quốc có thể công bố tâm đắc y học của ngươi cho toàn chúng." Phương Chính cười, nhấp một ngụm trà Hàn Trúc, nói: "Sau đó thì sao?" Huyện trưởng Kỳ nhìn chằm chằm Phương Chính, thấy Phương Chính không có phản ứng, cũng không biết Phương Chính đang nghĩ gì, mà là dò hỏi: "Đại sư, ngài đối với loại yêu cầu gần như vô lễ này của bọn họ, lại không tức giận sao?" Phương Chính đặt chén trà xuống, nói: "Tức giận? Bọn họ là đến cầu, không phải đến trộm, vì sao phải tức giận?" Huyện trưởng Kỳ ngẩn người, sau đó có chút hiểu ý Phương Chính, nói: "Đại sư thật có lòng dạ." Phương Chính lắc đầu nói: "Không nói đến lòng dạ, chỉ là, y thuật chung quy là để cứu người. Sau sự kiện lần trước, bần tăng phát hiện, nó không chỉ cứu được người, mà còn có thể hại người. Bần tăng không muốn vì nó mà gây ra quá nhiều tranh chấp. Nhưng bần tăng cũng có sự kiên trì của mình, chỉ cần không phá vỡ ranh giới cuối cùng của bần tăng, bần tăng cũng không để ý ai học nó." Huyện trưởng Kỳ nói: "Đại sư có thể nói vậy, ta an tâm. Bất quá, bên trên đã trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của bọn họ." Phương Chính gật đầu, đối với Phương Chính mà nói, công bố hay không, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống của hắn. Nhưng đối với quốc gia mà nói, lợi ích trong đó quá lớn! Ít nhất, Trung Quốc đã chịu thiệt trước đó, thì phải lấy lại hết mới được. Huyện trưởng Kỳ tiếp tục nói: "Sau khi đàm phán kịch liệt, đối phương đã thỏa hiệp. Không yêu cầu công bố y thuật, nhưng yêu cầu Trung Quốc sau khi hấp thu tri thức y học, có thể giống nước ngoài, dùng phương thức giảng dạy đại học để truyền thụ ra. Đồng thời, thuốc được bào chế ra, phải mở bán ra nước ngoài, không được bế quan không bán." Huyện trưởng Kỳ nói: "Ý của bên trên là muốn hỏi ý của đại sư." Phương Chính nói: "Văn minh Trung Quốc có lịch sử năm ngàn năm, văn hóa chủ lưu từ xưa đến nay không phải xâm lược, lấy mạnh hiếp yếu. Trong các cuộc chiến tranh lịch sử, phần lớn đều là các nền văn hóa khác xâm lấn, cuối cùng bị văn hóa chủ lưu dung hợp, tạo thành biển chứa trăm sông, từ đó có được Trung Quốc bây giờ. Đương nhiên, cũng có những người mãnh như Thành Cát Tư Hãn, bất quá tư tưởng văn hóa của Thành Cát Tư Hãn không phải là văn hóa chủ lưu của Trung Quốc. Trung Quốc từ xưa đến nay, đều đóng vai thân phận một vương giả, mạnh không lấn yếu, có thì chia sẻ, giáo hóa thiên hạ, ban ân khắp nơi. Bần tăng là người xuất gia, chỉ nghĩ độ được nhiều người, cứu được nhiều người. Cho nên, bần tăng chưa từng để ý người nước ngoài học nó, chỉ không yên lòng người tâm thuật bất chính học để hại người. Việc chỉ mở cho người Hoa, cũng chỉ là muốn ban ân một chút cho đồng bào mà thôi. Đợi khi Trung Quốc nắm giữ được những y thuật này, y thuật trên bia đá kia, cũng sẽ được những thầy thuốc có lòng thiện niệm trên thế giới nhìn thấy, học được." Nghe nói như thế, huyện trưởng Kỳ giật mình, nói: "Đại sư, cái này… y học của ngài chính là quốc bảo a! Mà cứ như vậy truyền đi..." Phương Chính lắc đầu nói: "Cứu người mới là quốc bảo, nếu không cứu được người mà còn gây ra tranh chấp, thì đó là ma bảo. Huống hồ, Trung Quốc đã đi lên phía trước nhất, nếu không thể giữ được vị trí dẫn đầu từ đầu đến cuối, thì cũng chỉ có thể trách mình. Kỳ thí chủ, đây là ý của bần tăng." "Cái này…" Huyện trưởng Kỳ cười khổ một tiếng: "Tôi nhiều nhất chỉ có thể là người truyền lời. Cái chức quan này của tôi, ở huyện còn coi là quan, nhưng đặt vào mắt bên trên thì chỉ như hạt vừng, căn bản không có quyền gì. Chỉ có thể từng tầng từng tầng truyền lên…" Phương Chính nói: "Ta có thể hiểu." Sau đó huyện trưởng Kỳ lắc đầu, hắn biết, vị hòa thượng trước mắt tuy còn trẻ, nhưng xét về tư cách, chỉ sợ so với huyện trưởng như hắn, càng có tư cách đối diện nói chuyện với cấp trên! Thậm chí cả Trung Quốc, cũng không có người thứ hai như hắn, không dựa vào ngoại vật, chỉ dựa vào một người, một cái tên, liền có tư cách đối mặt nói chuyện với bên trên! Huyện trưởng Kỳ nói: "Ta đi giúp ngài truyền lời trước, còn chuyện sau đó, chỉ sợ phải để ngài tự mình thương lượng với bên trên." Phương Chính vội vàng nói cảm ơn, hai người đều bận rộn, huyện trưởng Kỳ cũng không nấn ná thêm, lập tức cáo từ rời đi. Huyện trưởng Kỳ mới đi được mấy bước, Phương Chính bỗng gọi lại. Huyện trưởng Kỳ hỏi: "Đại sư, còn có chuyện gì sao?" Phương Chính nói: "Cái kia, nói với bọn họ một tiếng, bồi thường thêm một chút nhé." Huyện trưởng Kỳ nghe xong, chỉ cảm thấy hình tượng cao lớn mà vừa nãy hắn xây trong lòng, lập tức sụp đổ. Cười khổ lắc đầu, nói: "Yên tâm, lần này nhất định sẽ bắt bọn họ mất máu nhiều. Mà lại, ta đoán chừng, yêu cầu của ngài bên trên cũng sẽ đồng ý. Ta nghe nói, bên trên trước giờ không có ý định che giấu không cho phát ra, dù sao có một số thứ, phải thả ra ngoài mới có thể đạt được lợi ích tối đa." Nói xong, huyện trưởng Kỳ đi. Con sóc nãy giờ nghe lén đợi huyện trưởng Kỳ đi, nhảy xuống, buồn bực hỏi Phương Chính: "Sư phụ, người thật muốn công bố y thuật cho thiên hạ à? Nói như vậy, y thuật của chúng ta chẳng phải là hết giá trị? Nhỡ một phần vạn, quốc gia khác vượt qua quốc gia của chúng ta thì chúng ta chẳng phải rất thiệt thòi sao?" Phương Chính vuốt đầu nó, cười nói: "Ngươi chạy nhanh nhất được bao nhiêu?" "Rất nhanh..." con sóc nói. Phương Chính chỉ ra cửa sau chùa: "Chạy bằng tốc độ nhanh nhất của con sang bên kia." Con sóc không hiểu ý của Phương Chính, nhưng vẫn chạy qua, tốc độ rất nhanh, Phương Chính tính toán một chút, khoảng cách năm trăm mét, con sóc chỉ dùng hai mươi giây! Tốc độ này, tuyệt đối nhanh đến dọa người! Con sóc mặt đắc ý nói: "Sư phụ, tốc độ của con còn nhanh hơn trước!" Phương Chính cười nói: "Con vẫn có thể nhanh hơn." Con sóc ngẩn người, nói: "Nhanh hơn? Không thể nào, đây đã là nhanh nhất của con rồi." Phương Chính nói: "Vi sư giúp con chạy nhanh hơn một chút, được không?" Con sóc hưng phấn gật đầu: "Được, được!" Phương Chính thế là gọi: "Tịnh Pháp, con lại đây!" Độc Lang lập tức chạy đến, ngơ ngác hỏi: "Sư phụ, có gì ạ?" Phương Chính nói: "Tịnh Khoan, con chạy trước mười mét, Tịnh Pháp lập tức đuổi theo con. Nếu để Tịnh Pháp đuổi kịp, thì hôm nay con không có cơm tối." Con sóc nghe xong, lập tức kêu không chịu: "Sư phụ, đại sư huynh thân thể to như vậy, hắn chạy một bước đủ con chạy một hồi! Cái này quá khinh người!" Phương Chính nói: "Phản đối vô hiệu, con có thể chọn bỏ cuộc, đương nhiên, nếu bỏ cuộc, thì ngày mai con cũng mất bữa tối." Con sóc nghe vậy, nhanh chân bỏ chạy. Phương Chính nói: "Tịnh Pháp, đuổi theo đi, đuổi kịp, cơm tối có thêm thức ăn. Không đuổi kịp thì nhịn ba ngày cơm tối." Độc Lang vốn có vẻ thờ ơ, còn định nhường con sóc một chút, giúp nó một tay. Nghe xong đuổi kịp được thêm đồ ăn, hai mắt lập tức sáng lên, kêu to một tiếng: "Không cần hù dọa ta, có thêm đồ ăn là được rồi, ngao ô! Sóc con, ta tới đây!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận