Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1036: Dựng lên. . .

Mã Nguyên cười khổ nói: "Từ quản lý, ngươi không phải người của chúng ta, ngươi sẽ không hiểu được ý nghĩa của Nhất Chỉ chùa đối với chúng ta. Tóm lại, hôm nay cái việc giả này, ta nhất định phải xin phép, mong ngươi phê duyệt.""Ngươi đừng có lằng nhằng nữa, ta không thể mở miệng cho ngươi chuyện này, nếu không ai cũng xin nghỉ phép hết thì công ty có mà làm ăn nữa không?" Từ quản lý nghiêm mặt lắc đầu từ chối.
Mã Nguyên nghe xong, gật đầu nói: "Vậy được, ta xin thôi việc!""Cái gì? !" Từ quản lý theo bản năng kêu lên, vẻ mặt không dám tin nhìn Mã Nguyên, nói: "Mã Nguyên, ngươi vừa mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu mà? Ngươi biết việc ngươi được vào công ty chúng ta có ý nghĩa gì không? Nó tượng trưng cho tương lai vô tận đấy! Ta tận mắt nhìn ngươi trưởng thành, dù mới vào công ty một năm thôi, nhưng ngươi đã giành được giải Tân Nhân Vương của công ty rồi, ngươi là một trong những nhân viên có tiềm lực nhất mà ta từng thấy. Ta đặt rất nhiều kỳ vọng vào ngươi, vậy mà ngươi lại muốn vì một bát cháo mà từ bỏ hết sao?"
Từ quản lý thực sự tức giận.
Mã Nguyên cảm kích nói: "Quản lý, những điều chị nói em đều hiểu. Nhưng việc này thật không chỉ là chuyện bát cháo mồng tám tháng chạp. Nhất Chỉ chùa không giống như những chùa chiền khác, Phương Chính trụ trì cả năm cũng không tổ chức một lần pháp hội, pháp hội mồng tám tháng chạp này là lần duy nhất trong năm của ngài. Con cái trong nhà em đều là nhờ Nhất Chỉ chùa cầu mà có, hơn nữa...hơn nữa cháo mồng tám tháng chạp ở đó thật không bình thường. Hương vị ấy vượt xa mọi mỹ vị trần gian, quan trọng là sau khi uống còn có thể chữa bệnh."
Từ quản lý khi nghe đến đoạn trước còn khẽ gật đầu, nghe đến đoạn sau thì trực tiếp lật mặt: "Cậu nhóc này, cái gì cũng tốt. Thế nhưng, sao lại mê tín đến thế chứ? Một bát cháo còn chữa bệnh được? Trời ơi, sao cậu không nói uống vào thì trường sinh bất lão luôn đi?"
Mã Nguyên bất đắc dĩ nhìn Từ quản lý, nói: "Em biết, em nói chị không tin. Nhưng mà Từ quản lý, Từ tỷ, chị biết em mà, em chưa từng nói dối. Em nói thật đấy! Em tự mình trải qua rồi! Hơn nữa, người cả thôn em ai cũng biết chuyện này!"
Từ quản lý cau mày, nhìn chằm chằm vào mắt Mã Nguyên, hai người cứ nhìn nhau như vậy. Mã Nguyên khí thế mười phần, đương nhiên không hề lùi bước, một lúc lâu sau Từ quản lý mới khẽ gật đầu nói: "Được rồi, được rồi..."
Nói xong, Từ quản lý cầm lấy lá đơn xin thôi việc của Mã Nguyên, rồi cất vào. Thấy cảnh này, Mã Nguyên cũng đau lòng, đúng như Từ quản lý nói, công việc này đối với anh rất quan trọng! Nhưng vừa nghĩ đến tình hình ở nhà, anh hít sâu một hơi, đè nén ý muốn từ bỏ cuối cùng trong lòng, khẽ gật đầu với Từ quản lý: "Từ tỷ, cảm ơn chị đã chiếu cố em trong thời gian qua, sau này nếu có cơ hội, nhất định em sẽ báo đáp ân tình này của chị."
Nói xong, Mã Nguyên chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này, Từ quản lý thản nhiên nói: "Ai cho cậu đi rồi?"
Mã Nguyên ngạc nhiên: "Từ tỷ?"
Từ quản lý nói: "Nghe cậu nói vậy, ta cũng bắt đầu tò mò về cái chùa kia rồi. Ta sẽ cùng cậu đến đó một chuyến, nếu chùa chiền đó thật sự thần kỳ như lời cậu nói, cháo mồng tám tháng chạp thật sự lợi hại như vậy, ta sẽ trả lại đơn xin nghỉ việc này cho cậu. Còn nếu nó không thần kỳ như cậu nói, thì coi như chị đây tiễn cậu một đoạn đường vậy."
Mã Nguyên nghe vậy, đột nhiên cười, cười rất vui vẻ! Những thứ khác khó mà nói, nhưng đối với cháo mồng tám tháng chạp của Nhất Chỉ chùa, anh có mười phần tự tin!
Thế là, hai người cùng nhau rời đi, Từ tỷ trực tiếp lái xe chở Mã Nguyên đến Nhất Chỉ chùa.
Cùng lúc đó, cá ướp muối vẻ mặt khinh khỉnh vác một tấm biển đi trên đường xuống núi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Cái tên này thật là coi mình như rễ hành, trời lạnh thế này ai vì một bát cháo mà dậy sớm lên núi chứ?"
Đang nói thì cá ướp muối đột nhiên nghe thấy dưới chân núi có tiếng người nói chuyện, còn có tiếng người giẫm lên tuyết kêu cót ca cót két.
Cá ướp muối nghe xong thì trong lòng căng thẳng, thầm nghĩ: "Ta dựa vào, thật sự có người đến rồi à! Vậy tấm biển này ta nên để đâu đây? Để ở dưới chân núi ư? Nhưng như vậy thì giải quyết đám người này thế nào? Để trên đỉnh núi ư? Cái này lại không phù hợp với yêu cầu của tên ngốc kia rồi!"
Ngay lúc cá ướp muối đang xoắn xuýt thì tiếng nói chuyện đã đến gần, còn một đoạn cua nữa thôi! Tình huống này sao cá ướp muối thấy quen vậy?
Gần như không cần suy nghĩ, cá ướp muối liền trợn ngược mắt, "bịch" một tiếng nằm sấp xuống đất, bất động! Vừa nằm xuống thì anh ta liền hối hận, tấm biển không dựng thẳng được rồi!
Đặc biệt là khi cá ướp muối nhìn thấy ở chỗ khúc cua có một đám người đang đi tới, anh ta càng hối hận đến chết! Trong lòng tự nhủ: "Xong đời, quả nhiên là tên ngốc nói đúng, thế mà có nhiều người đến như vậy! Nếu mình không cản được đám người này thì chắc mấy ngày khẩu phần ăn sẽ bị trừ hết mất thôi!"
Cá ướp muối đang suy nghĩ lung tung thì đám người kia đã đi tới.
"Ơ? Trên đất sao lại có một con cá ướp muối nằm thế kia?" Có người nói.
"Không có gì lạ, ta nghe nói Phương Chính trụ trì không lâu trước có mang một con cá ướp muối lên núi, cũng không phải để ăn mà là để cho cá ướp muối siêu độ, hoặc là độ hóa gì đấy, tóm lại là một phương pháp lĩnh hội Phật pháp. Hơn nữa, không biết tại sao mà Phương Chính trụ trì cứ hay vứt cá ướp muối chỗ này một chút, chỗ kia một chút, không chừng lại có thể thấy con cá ướp muối này ở đâu đó. Ta cũng chẳng hiểu ông ấy đang tu kiểu Phật pháp gì nữa..." Người đang nói chuyện chính là Trần Kim, đi cùng Trần Kim còn có người nhà của anh ta và một số bạn bè thân thích từ nơi xa đến.
"Phì, Phương Chính trụ trì này thật là thú vị, độ một con cá ướp muối ư? Chẳng lẽ còn có thể độ cho cá ướp muối sống lại sao?" Một người thân thích của Trần Kim cười nói.
"Ngậm miệng! Mấy chuyện đùa giỡn khác thì tùy tiện, còn chuyện đùa của Phương Chính trụ trì thì không được phép! Ta nói cho ngươi biết, lên trên núi mà ngươi dám mở miệng ra những lời như vậy mà bị đánh thì đừng có trách ta đứng bên cạnh mà vỗ tay cổ vũ nhé!" Trần Kim trừng mắt nhìn người thân thích kia.
Đối phương bĩu môi, miễn cưỡng nói: "Có đến mức đấy không? Chẳng phải chỉ là một hòa thượng thôi sao? Ta ở Cửu Hoa Sơn còn chẳng thấy hòa thượng hiếm có gì, cũng chẳng thấy bọn họ giỏi giang đến đâu. Hơn nữa, chú à trước đây chú đâu có tin Phật thế này?"
"Trần Cường, ta không quan tâm ở Cửu Hoa Sơn ngươi đã gặp những hòa thượng nào, đến đây thì ngươi quản tốt cái miệng của mình cho ta, nếu không thì xuống núi ngay cho ta!" Trần Kim cau mày nói.
Trần Cường bất mãn nói: "Chú, chú nói thế thật là không có ý nghĩa. Chú kêu bọn cháu đến mà giờ lại đuổi bọn cháu về... thím à, thím không nói gì sao?"
Vợ Trần Kim vỗ nhẹ Trần Kim nói: "Cường Tử cái gì cũng không biết, anh không thể nói chuyện đàng hoàng một chút sao?"
Trần Kim nói: "Những điều cần nói đều nói hết rồi, nhanh lên núi đi thôi. Ta đoán lát nữa sẽ có nhiều người đến lắm đấy, đến lúc đó không có chỗ tốt mà uống cháo mồng tám tháng chạp thì đừng có trách ta không nhắc trước nhé."
Vợ Trần Kim nghe xong liền thúc giục mọi người nhanh lên núi.
Trần Cường lại thờ ơ nói: "Chẳng phải chỉ là một bát cháo mồng tám tháng chạp thôi à? Ta năm nào cũng uống, chán ngấy từ lâu rồi. Cơ mà phong cảnh ở đây cũng không tệ..."
Hắn ta lẩm bẩm như vậy, những người khác chẳng ai để ý tới, mà cứ đi theo Trần Kim lên núi.
Trần Cường thấy không ai quan tâm đến mình, lắc đầu cũng định lên núi, kết quả vừa quay đầu lại thì liền ngây ngẩn cả người! Đồng thời cả người nổi da gà! Anh ta trừng mắt nhìn xuống đất, run rẩy nói: "Không... cái này... sao lại thế này? Cái tấm bảng này vừa nãy không phải là ngã trên mặt đất sao? Sao bây giờ lại dựng đứng lên rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận