Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 555: Chiến tranh

Mấy người mỉm cười, rời đi. Phương Chính mấy người thì nhẹ nhàng thở ra, con sóc le lưỡi, chui vào tay áo Phương Chính, xấu hổ không dám đi ra. Ảnh thành ở lầu sáu của cao ốc, lần này trong thang máy chỉ có sư đồ Phương Chính mấy người, Phương Chính thừa cơ giải thích: "Thế giới bên ngoài không hề thay đổi, chẳng qua là..." Phương Chính dùng tay vẽ xuống nguyên lý hoạt động của thang máy, mấy tiểu đồ vật lúc này mới hiểu rõ sự ảo diệu bên trong, nhưng vẫn cảm thấy hết sức mới lạ, thích thú và hiếu kỳ. Phương Chính đang vui vẻ nói chuyện với mấy tiểu tử, thì "đinh" một tiếng, thang máy đến nơi, mấy tiểu tử kia lập tức ngậm miệng, im re. Tuy nhiên, bảo vệ đang theo dõi trong phòng giám sát nhìn thấy hòa thượng cùng động vật trong thang máy đang oa oa nói chuyện, có chút tò mò, nhưng may là hắn chỉ có thể nhìn thấy, chứ không nghe được Phương Chính và bọn họ đang nói gì, chỉ coi Phương Chính đang lẩm bẩm, dù sao cũng có nhiều người nuôi chó thích nói chuyện ríu rít với chó, nghĩ đến đây, hắn cũng thấy bình thường trở lại. Vào trong ảnh thành, mấy tiểu đồ vật lập tức thấy mắt không đủ nhìn, khắp nơi là áp phích bắt mắt, khắp nơi đều là đèn đủ màu sắc, còn có các loại hình nộm, tượng, nhìn đến hoa cả mắt. Đúng lúc này, một nhân viên công tác đi tới, lễ phép nói với Phương Chính: "Vị pháp sư này, ở đây chúng tôi không cho phép mang thú cưng vào, nhất là chó cỡ lớn." Độc Lang nghe vậy, lập tức không vui, hắn là chó cỡ lớn sao? Hắn là sói cỡ lớn được chứ? Thật là mắt mù! Phương Chính vội lấy vé xem phim ra cho đối phương xem, đối phương nhìn qua xong, cười nói: "Thì ra là người từ Nhất Chỉ thôn tới, ngài là pháp sư Phương Chính phải không?" Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, chính là bần tăng." "Lão bản đã dặn, các ngài là người đặt hết vé, sân bãi dùng thế nào là do các ngài quyết định. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là không được phá hủy công trình." Người đàn ông nói. Phương Chính nói: "Thí chủ yên tâm, bần tăng nhất định sẽ để ý đến bọn họ, không để bọn họ làm loạn." "Ta tin pháp sư, dù sao, đây đều là động vật minh tinh của Nhất Chỉ chùa, bọn chúng rất ngoan, ta đã thấy rồi. Ta từng đến Nhất Chỉ chùa, đó quả thật là một nơi tốt, nhưng khi đó ta chỉ thấy tăng khỉ, không thấy mấy tiểu gia hỏa khác. Vừa rồi ta còn tưởng có người giả mạo pháp sư đấy chứ, ha ha..." Người đàn ông nói. Phương Chính không ngờ ở đây còn có thể gặp được người từng đến Nhất Chỉ chùa, lập tức nhẹ nhõm, gặp người quen thì dễ nói chuyện. Quả nhiên, người đàn ông kia là quản lý, đã đặc biệt chiếu cố cho Phương Chính mấy người, sắp xếp cho Phương Chính dẫn đám động vật đi một bên chờ. Phương Chính một chân đạp lên đuôi Độc Lang, một tay lôi đuôi con sóc, đồng thời trừng mắt nhìn Hồng hài nhi, ba tên tiểu gia hỏa mặt đầy tủi thân nhìn Phương Chính. Bọn họ trông có giống cặn bã không nghe lời lắm sao? Bọn họ rất ngoan được chứ? Nhưng hiển nhiên, có nói gì cũng vô dụng... Cứ vậy Phương Chính ngồi chờ một tiếng, trong lúc đó không ít người hiếu kỳ nhìn sang, còn có người bạo gan chạy đến chụp ảnh chung, có người nhận ra Phương Chính thì bắt chuyện vài câu, Phương Chính cũng không thấy cô đơn. Rất nhanh, Vương Hữu Quý dẫn dân làng tới, sau đó cả đám cùng vào sân, cửa lớn vừa đóng, Phương Chính lúc này mới thả tay, đồng thời nhẹ nhàng thở ra, làm sư phụ, hắn không bao giờ quên được vụ Độc Lang lén đi xếp hàng lấy kem, cũng không thể quên được cảnh Hồng hài nhi chạy tán loạn khắp nơi. Phương Chính buông tay ra, mấy tiểu tử kia cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu nhìn đông ngó tây, thấy cái gì cũng lạ lẫm, nhưng vì xung quanh có nhiều người nên không tiện mở miệng hỏi. Hồng hài nhi không có những lo ngại này, thế là giúp mấy tiểu tử kia hỏi những nghi vấn trong lòng, còn hắn ư? Ngày nào chẳng lên mạng nên đương nhiên biết những thứ ở đây để làm gì, chỉ là đây là lần đầu tiên đến thôi. Sau một đoạn quảng cáo năng lượng, đèn bỗng tắt, mấy tiểu tử kia giật mình. Phương Chính nhẹ nhàng xoa đầu Độc Lang nói: "Tắt đèn có nghĩa là phim sắp bắt đầu, mặc kệ lát nữa chiếu cái gì, không được la hét bậy bạ... Cũng không được nhảy loạn!" Độc Lang, con sóc, Hầu tử, Hồng hài nhi đồng loạt gật đầu. Lúc này, phim bắt đầu... Ống kính mở đầu bằng một bài đọc diễn cảm, "chít chít phục chít chít, Mộc Lan cầm đồ dệt"... Ống kính dần dần rõ nét, cảnh nữ chính lúc nhỏ xuất hiện, tuổi thơ vui vẻ, thoải mái và sung sướng, dường như tất cả đều tốt đẹp, trời xanh, mặt trời vàng, trẻ con vây quanh cha mẹ, anh chị em chạy nhảy khắp nơi, cha mẹ cười rạng rỡ. Nhưng giây phút sau, một tiếng sấm vang lên, biến đổi! Mây đen che khuất mặt trời, mưa lớn trút xuống... Biên ải báo tin khẩn cấp, người Nhu Nhiên kéo quân xuống phía nam đánh chiếm, tứ bề báo động bất an, chiến tranh bùng nổ! Mây khói chiến tranh còn xa, nhưng không khí chiến tranh đã tràn ngập cả nước, cả nước trên dưới đều đang chiêu mộ binh lính, nhà Hoa Mộc Lan cũng nằm trong số đó. Giống như nội dung gốc, Hoa Mộc Lan cuối cùng đứng ra, thay cha tòng quân, nhập ngũ ra đi. Nhưng trên đường đi, Hoa Mộc Lan chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh, khắp nơi là khói lửa, khắp nơi là người chết, chiến tranh không có sự công bằng, không có kính già yêu trẻ, không có hoa và tiếng vỗ tay, chỉ có máu và nước mắt! Vô số gia đình tan nát, trẻ con bò tới bên xác cha mẹ kêu lớn: "Mẹ ơi đừng ngủ, con đói..." Cha mẹ ôm đứa con đã chết trong ngực, ngẩng đầu khóc lớn, nhưng không thể khóc ra tiếng, chỉ có tiếng gào thét im lặng, bi thương im lặng, tràn ngập xung quanh... Quân đội Hoa Mộc Lan đi qua thì bị rất nhiều bách tính vây quanh, chất vấn: "Vì sao phải đánh nhau?!" Nhưng ai có thể trả lời họ, tất cả đều im lặng... Xem đến đây, không ít dân làng đều trầm mặc theo, tâm trạng nặng trĩu, nhìn những đứa trẻ khóc, những bậc cha mẹ khóc, lòng chua xót, có phụ nữ cạn nước mắt thì trực tiếp bật khóc. Một đường hướng bắc, Hoa Mộc Lan trải qua không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, con người cũng đang trưởng thành, nhưng trong lòng luôn có một nghi vấn, rốt cuộc vì sao phải đánh nhau? Đánh nhau thì mang lại cái gì? Sau đó, Hoa Mộc Lan trở thành lính trinh sát xâm nhập Yến Sơn, chạm trán với binh sĩ Nhu Nhiên, một trận hỗn chiến, gần như toàn diệt! Nhìn đến đây, dân làng đều xôn xao, Nhị Cẩu chỉ vào cái tên đang nằm úp mặt xuống đất la lên: "Kia là ta! Kia là ta! Ha ha... Ta quá thông minh, biết ngay cái tạo hình này dễ nhận ra mà, quả nhiên, ha ha..." Đám người tặng cho cái tên "tâm cơ biểu" kia một ánh mắt khinh bỉ, nhưng không thể không nói, cái gã kia tuy chết trong góc nhưng cái dáng nằm đó đúng là dễ nhận biết thật! Những người khác thì buồn bực, mọi người chết đầy đất, nhưng muốn nhận ra ai là mình trong phim thì hoàn toàn không thể... Đoạn này khiến người xem cũng sôi sục, tình cảm giữa đồng đội liều mình tương trợ nhau khiến người ta không khỏi cảm động. Đáng tiếc là dân làng đã quá quen với đoạn này rồi nên không thấy cảm xúc gì... Lúc này một vị lão tăng xuất hiện, nhìn lão tăng này mặt mày hiền từ, trong mắt lại chất chứa nỗi đau khổ, đối mặt với chiến tranh, dù là tăng nhân thì cũng có làm được gì? Ai có thể độ ai? Phương Chính nhìn thấy lão tăng, trong lòng chấn động vô cùng, ánh mắt kia trách trời thương dân, toát ra sự phẫn nộ đối với chiến tranh, nhưng lại bất lực, người sống không độ được, chỉ có thể độ cho người đã chết, quả thật là bất đắc dĩ... Vô số Đại Từ hóa thành đại bi, thật sự khiến người ta rung động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận