Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 617: Ta đến đỉnh!

Chương 617: Ta gánh vác! Triệu Bảo Lâm nghe xong, lập tức trong lòng như bị sét đánh, nếu như nói vừa rồi hắn còn ôm hy vọng, hiện tại đã hiểu rõ, Phương Chính nói tám phần là sự thật! Triệu Bảo Lâm vội vàng đi ra ngoài, trong thôn từng nhà tìm kiếm, nhưng không hề gặp Hàn Hiểu Nhiễm, sốt ruột xoay quanh. Sài Hồng nghe Triệu Bảo Lâm giải thích xong, cũng không quá gấp, ngược lại bình tĩnh nói: "Chuyện này... Cũng đâu có gì, giấy đăng ký kết hôn đều nhận rồi, nàng chạy đến đâu cũng là con dâu của Ngọc Hà nhà ta." "A Di Đà Phật, thí chủ, giấy đăng ký kết hôn đó có ở trong nhà không?" Phương Chính hỏi. Sài Hồng lập tức lục lọi lấy ra, đắc ý nói: "Ta cố ý muốn đi lấy, trụ trì, ngài xem, giấy đăng ký kết hôn thật đây này." Phương Chính lấy ra xem xét kỹ một chút, rồi mới hỏi: "Giấy chứng nhận này là do hai người cùng đi làm à?" "Đúng vậy, nhưng Hiểu Nhiễm nói nàng có bạn ở cục dân chính, không cần xếp hàng, trực tiếp làm được giấy chứng nhận. Nàng cầm sổ hộ khẩu đi vào tìm bạn... Cái này... Chẳng lẽ là giả sao? Ta rõ ràng tận mắt thấy nàng đi vào cục dân chính mà..." Nói đến đây, Sài Hồng cũng có chút hoảng hốt. Phương Chính nói: "Vậy thì rõ rồi, giấy chứng nhận này là giả, con dấu in nổi phía trên mờ mờ ảo ảo, giấy đăng ký kết hôn chính quy không thể nào mờ ảo như thế." "A..." Sài Hồng nghe xong, như bị sét đánh, ngã ngồi phịch xuống giường, mộng rồi! Triệu Bảo Lâm cũng gần như vậy, cũng mộng, ngay ngày hôm qua bọn họ còn trải qua chuyện mừng lớn của đời người, chỉ là vạn lần không ngờ, thời gian chỉ trong nháy mắt, đại hỉ biến thành đại buồn! Vốn có thì nay hết! Hy vọng cũng hết! Trong khoảnh khắc đó, hai người phảng phất tối sầm cả mắt, chẳng còn thấy gì nữa! Không thấy được hy vọng, chỉ có tuyệt vọng! Hai người không biết phải đối diện với con trai Triệu Ngọc Hà như thế nào, cũng không biết phải nói với hắn làm sao... Một khi nói ra, hắn có chịu đựng nổi không? Nếu như Triệu Ngọc Hà lại trở lại bộ dạng trước kia, nhà bọn họ thật sự không còn hy vọng gì nữa... "Hai vị thí chủ, sự việc đến nước này rồi, thương tâm cảm thán cũng không làm nên chuyện gì, chi bằng nghĩ cách đi." Phương Chính nói. "Còn có thể có cách gì nữa? Người đều chạy rồi... Tiền nong chưa tính, mấu chốt là Ngọc Hà phải làm sao bây giờ? Nó vừa mới khó khăn lắm mới bùng lên được hy vọng, chẳng lẽ lại muốn để nó tuyệt vọng lần nữa sao?" Triệu Bảo Lâm lau trán, cả người đều già đi rất nhiều. Phương Chính thấy vậy, trong lòng cũng thấy khó chịu, việc lừa gạt cưới này xem ra chỉ là lừa gạt tiền bạc, trên thực tế, tổn thương thật sự không chỉ đơn giản là tiền, mà là đối với mấy gia đình vốn đã tồi tệ nay lại thêm đau khổ! Nếu có thể vượt qua thì còn đỡ, còn không thì coi như xong đời! Nhất là đối với Triệu Ngọc Hà, nếu trí thông minh của Triệu Ngọc Hà thấp thì còn đỡ, còn có thể lừa gạt được. Đằng này Triệu Ngọc Hà lại rất thông minh, chuyện này sớm muộn gì cũng bại lộ, vợ không có, kết hôn là âm mưu, hắn lại còn bị câm điếc, bố thì suýt chút nữa bị cắt thận, những chuyện này mà truyền ra ngoài, sau này hắn ngẩng mặt lên nhìn đời kiểu gì? Còn có thể ngẩng đầu lên được không? Nếu tiếp tục tự ti như vậy, tiếp tục trốn tránh thì con người này coi như bỏ đi! Gia đình này cũng đi theo bỏ đi! Triệu Ngọc Hà vẫn luôn ở trong phòng, bất quá hắn không nghe được cũng không nói được, cho nên mấy người cũng không hề kiêng dè gì trước mặt hắn. Hắn nhìn vẻ mặt mọi người mê mang, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, rõ ràng vừa nãy trong nhà còn một đoàn hỉ khí, sao đột nhiên lại thành ra như thế này? Phương Chính thấy vậy, thở dài một tiếng, người hắn có thể rất dễ dàng bắt trở lại. Nhưng, làm như vậy một cách thô bạo, chưa chắc gia đình này đã chịu nổi, một khi sụp đổ, thì sẽ hủy hoại cả gia đình. Như vậy, những gì Phương Chính làm cũng chưa chắc đã mang lại công đức gì. Đúng lúc này, ánh mắt Phương Chính dừng lại trên người Triệu Ngọc Hà đang hoang mang, bất kể thế nào, hắn cảm thấy, Triệu Ngọc Hà có tư cách, có lý do để biết tất cả mọi chuyện này. Thế là Phương Chính nhìn Triệu Ngọc Hà chăm chú, mỉm cười —— Nhất Mộng Hoàng Lương! "A Di Đà Phật, Ngọc Hà, bần tăng có mấy lời muốn nói với ngươi. Đây là bí mật giữa ngươi và bần tăng, đừng nói với bất cứ ai, được chứ?" Triệu Ngọc Hà trong đầu đột nhiên có thêm một giọng nói, đây là giọng nói hắn chưa từng nghe, nhưng hắn biết, giọng nói này là của vị hòa thượng trước mắt này! Triệu Ngọc Hà vừa kinh ngạc vừa mang theo hưng phấn, còn có một chút kinh hoảng không hiểu, bất quá vẫn là đúng lúc gật đầu với Phương Chính. Rồi sau đó Phương Chính cũng không né tránh, kể lại hết chuyện Triệu Bảo Lâm bán thận để cưới vợ cho hắn, cùng việc Hàn Hiểu Nhiễm bọn người liên hợp với Vương Hổ cùng nhau lừa gạt hôn thú... Triệu Ngọc Hà kinh ngạc, ngây người ra, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, ở những nơi khuất lấp mà hắn không nhìn thấy, lại còn có những chuyện như vậy xảy ra! Hắn vốn cho rằng nhân duyên trời định lại có nhiều sự đen tối đến vậy, càng không nghĩ tới cha mẹ vì để hắn kết hôn, để hắn vui vẻ mà đã phải trả giá nhiều như thế! Bố của hắn suýt chút nữa đã mất mạng! Nghĩ đến đây, hai mắt Triệu Ngọc Hà đỏ lên. Phương Chính thấy vậy, trong lòng hài lòng, lập tức nói trong lòng Triệu Ngọc Hà: "Ngọc Hà, ngươi là một người đàn ông! Nhà các ngươi sắp sụp rồi, bần tăng hỏi ngươi, cha mẹ ngươi đối xử với ngươi có tốt không?" "Tốt!" Triệu Ngọc Hà lập tức nói. "Ngươi thương họ không?" "Yêu!" "Nhưng nhìn xem cha mẹ của ngươi đi, hiện giờ cả về thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, hoàn toàn không nhìn thấy hy vọng, ngươi nói cho ta, hy vọng của bọn họ ở đâu? Bọn họ còn có hy vọng không?" Phương Chính hỏi. "Có!" Triệu Ngọc Hà thanh âm càng lúc càng lớn. "Hy vọng ở đâu?" Phương Chính hỏi. Triệu Ngọc Hà ngây ngẩn cả người, hy vọng ở đâu? Hắn có chút mơ hồ, miệng không thể nói, tai không thể nghe, lại không có được một nghề thành thạo, thứ duy nhất hắn làm được chính là làm việc đồng áng. Cha mẹ tuổi đã cao, lại trải qua cú sốc này, lấy đâu ra ý chí chiến đấu? Chuyện này làm hắn nhớ đến người cha nhiều năm về trước, người cha tiều tụy phảng phất như lúc nào cũng có thể đi tìm c·h·ế·t! "Triệu Ngọc Hà, nhà ngươi sắp sập! Nhà một khi sập thì cha mẹ ngươi sẽ bị chôn vùi. Lúc này, ngươi là một người đàn ông trong nhà, ngươi nói cho bần tăng, ngươi phải làm gì?" Phương Chính lần nữa lớn tiếng quát hỏi! "Ta... ta..." Triệu Ngọc Hà theo bản năng muốn trả lời, nhưng lời đến bên miệng lại nghẹn lại. "Ngươi cái gì? Nhà sắp sập!" Phương Chính tiếp tục hỏi, đồng thời cảnh tượng Nhất Mộng Hoàng Lương ùa đến, Triệu Ngọc Hà nhìn thấy ngôi nhà thật sự muốn sụp đổ! Cha mẹ lâm vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc, gần như không cần suy nghĩ, Triệu Ngọc Hà liền xông lên, dùng thân thể mình che chở cho cha mẹ. Đồng thời Triệu Ngọc Hà hét lớn: "Ta gánh vác!" "Ai gánh vác?" "Ta!" "Ngươi là ai?" "Ta là Triệu Ngọc Hà!" "Ngươi dựa vào cái gì?" "Chỉ bằng ta là một người đàn ông!" Hai mắt Triệu Ngọc Hà đỏ bừng hét lên, trong đầu hiện lên vô số những hình ảnh, từ nhỏ hắn đã tự ti, luôn uất ức, nhu nhược, nhưng những thứ đó không mang đến cho hắn lợi ích gì, ngược lại chỉ mang đến khốn khổ! Ngay hôm nay, hắn gặp phải nỗi khổ lớn nhất đời người, gia đình sắp sụp đổ! Hắn không thể tiếp tục như vậy được nữa! Hắn muốn thay đổi, hắn muốn sống như một người đàn ông thực thụ! Mà không phải một phế vật! Theo tiếng gầm giận dữ của Triệu Ngọc Hà, Phương Chính mỉm cười, phảng phất biến mất, Phật quang sáng rỡ, Phương Chính đứng trên không trung nhìn Triệu Ngọc Hà nói: "Triệu Ngọc Hà, nghe, nghe, nhìn, mãi mãi không phải là quan trọng nhất. Ngươi có một trái tim hướng về phía trước, vậy là đủ rồi! Hãy tin vào chính mình, trên thế giới này, không có việc gì mà ngươi không thể làm được! Ngày mai bắt đầu, hãy đến Nhất Chỉ thôn tìm Mã người què học điêu khắc! Trời sinh ngươi không thể nói, không thể nghe, sẽ không ai có thể làm phân tán sự tập trung của ngươi, bần tăng tin tưởng, ngươi nhất định có thể thành tài!" "Cảm ơn ngươi, Phương Chính trụ trì." Triệu Ngọc Hà quỳ xuống đất làm lễ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận