Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1465: Phương Chính muốn ra

"Ha ha..." Một tiếng cười của nữ tử bỗng nhiên vang lên. Phương Chính đột ngột ngồi dậy từ trên giường, nhìn quanh bốn phía, nhưng không có một ai.
"Là mơ? Hay là thật sự có người phụ nữ cười?" Phương Chính lau mồ hôi lạnh trên trán, đẩy cửa phòng đi ra ngoài, lượn một vòng trong tự viện, cũng không thấy có ai khác.
Độc Lang luôn luôn cảnh giác cao độ, nhưng hôm nay lại ngủ như cún chết. Ngay cả Hồng Hài Nhi, người thường xuyên chơi điện thoại đến nửa đêm cũng ngủ ngon lành. Phương Chính gãi gãi đầu, thầm nghĩ: "Lẽ nào mình bị điên rồi?"
"Ha ha..." Giọng nữ kia lại vang lên lần nữa, Phương Chính nghe thấy âm thanh phát ra từ hướng Phật đường!
Phương Chính lập tức xông ra tiền viện, chỉ thấy dưới cây bồ đề, không biết từ lúc nào đã có một nữ tử đứng đó, nữ tử mặc một chiếc váy dài màu đỏ, tóc rối bù, không nhìn rõ mặt.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, vị thí chủ nữ quỷ này, cô có việc gì sao?"
Nữ tử kia thân thể rõ ràng cứng đờ một hồi, sau đó phát ra một tiếng giận dữ nói: "Ngươi mới là nữ quỷ! Ta là người!"
Vừa nói, nữ tử liền vén tóc ra sau đầu, buộc thành kiểu tóc đuôi ngựa, Phương Chính nhìn kỹ, quả thật là người! Nhưng mà có ai là người bình thường lại nửa đêm chạy đến miếu hòa thượng chứ? Lại còn đầu tóc bù xù, mặc đồ đỏ, không có việc gì mà cứ ha hả vậy?
Dưới ánh trăng, Phương Chính thấy rõ khuôn mặt nữ tử rất xinh đẹp, lông mày lá liễu cong cong, đôi môi nhỏ nhắn như quả anh đào, không phải kiểu mũi to của người phương Tây, mà là kiểu mũi nhỏ hơi vểnh của người phương Đông, nhìn rất đáng yêu. Đôi mắt cô gái rất to, như những vì sao trên bầu trời, phảng phất như đang phát sáng, lấp lánh.
Không hiểu vì sao, nhìn cô gái này, Phương Chính thấy rất quen, nhưng lại không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Phương Chính liền hỏi: "Thí chủ, chúng ta đã gặp nhau rồi sao?"
Thiếu nữ với vẻ hoạt bát, chắp hai tay sau lưng, đi dạo, tản bộ đến trước mặt Phương Chính, xoay người lại gần, khuôn mặt nhỏ nhắn không ngừng phóng đại trước mắt Phương Chính, sau đó cười nói: "Sao vậy? Nhanh như vậy đã quên ta rồi sao? Chúng ta từng gặp rồi mà..."
Phương Chính vô cùng khó hiểu, đã gặp rồi? Lúc nào vậy?"
"Không ít lần gặp nha, ta còn nhìn ngươi lớn lên đấy." Thiếu nữ nói.
Mặt Phương Chính càng đen hơn, nhìn hắn lớn lên? Sao có thể? Thế là hắn chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, xin đừng có trêu chọc bần tăng. Bần tăng thật sự không nhớ rõ cô..."
Thiếu nữ liếc mắt nói: "Ai thèm trêu ngươi? Phương Chính, ngươi là người xấu! Người rất xấu!"
Phương Chính vô cùng sửng sốt, hắn là người xấu? Trong hai năm gần đây, đây là lần đầu tiên có người đánh giá hắn như vậy. Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, nếu là đến lễ Phật, có thể vào Phật đường. Nếu không có việc gì, bần tăng muốn đi ngủ."
Vừa nói, Phương Chính liếc nhìn Phật đường, sau đó như bị sét đánh đứng im tại chỗ, phảng phất như vừa nhìn thấy chuyện gì đó không thể tưởng tượng nổi.
Ngay sau đó, Phương Chính nghe thấy tiếng thiếu nữ nói nhỏ bên tai: "Chỉ biết ngủ, đồ con lợn! Sắp hừng đông rồi..."
Sau một khắc, Phương Chính nghe thấy tiếng Hồng Hài Nhi: "Sư phụ, sư phụ, sư phụ! Mau đến xem tin tức kìa! Có chuyện lớn!"
Tiếp đó, Tần Thọ quay đầu, chỉ thấy một bộ xương khô tiến sát lại gần mình... Oa!
Phương Chính kinh hãi kêu lên một tiếng, đột ngột ngồi bật dậy, lúc này mới phát hiện, vừa nãy tất cả chỉ là một giấc mơ!
Lúc này cửa phòng mở ra, Hồng Hài Nhi hấp tấp chạy vào, nói: "Sư phụ, mau nhìn này, có tin tức lớn! Ách... Sư phụ, trán của người sao toàn là mồ hôi vậy?"
Phương Chính xoa mồ hôi trên trán, nói: "Chắc tại thời tiết nóng quá thôi, có chuyện gì? Tin tức lớn gì?"
Hồng Hài Nhi không nghĩ nhiều, dù sao, trong nhận thức của hắn, không ai có thể gây tổn thương cho tên tặc ngốc này. Thế là cậu đưa điện thoại cho Phương Chính nói: "Người tự xem đi."
Phương Chính cầm điện thoại lên xem, chỉ thấy nội dung rõ ràng viết: "Phương Chính là một tên trộm, lén vượt biên, dính líu nhiều đến các mối quan hệ ngoại giao, yêu cầu chính phủ Đại Hạ giao nộp Phương Chính, tiếp nhận phán xét."
Đại Hạ trả lời một câu: "Công dân của nước ta, không chấp nhận phán xét của nước ngoài, nếu có vượt biên trái phép, tự quyết."
Nội dung rất ít, nhưng Phương Chính biết bình thường nội dung càng ít thì sự việc càng lớn, cho nên chuyện này có lẽ không dễ dàng trôi qua như vậy.
Phương Chính tặc lưỡi, thầm nghĩ: Lúc nào tội lén vượt biên lại lớn vậy? Không phải bình thường đều là vụ việc đưa về nước à? Bần tăng đều tự mình về nước, đâu có cần người ta hỗ trợ đâu?
Hồng Hài Nhi nói: "Sư phụ, người thành bánh trái thơm rồi đấy."
Phương Chính xoa xoa lông mày thầm nghĩ: "Bánh trái thơm ngon gì chứ, ai ai cũng đều coi ta như Đường Tăng. Ai cũng muốn lợi dụng ta hết..."
"Sư phụ, vậy người chuẩn bị làm sao bây giờ? Hiện tại mọi người coi như không biết người đã về, nhưng cứ để người ta đổ thừa như vậy cũng phiền phức lắm? Hay là chúng ta lại giả chết tiếp? Dù sao cũng không có ai thực sự nhìn thấy chúng ta." Hồng Hài Nhi nói.
Phương Chính lắc đầu nói: "Đâu có đơn giản như vậy, có lúc những kẻ thù đó chính là lũ điên. Nhỡ bọn nó đầu óc có vấn đề lại đ·ánh nhau thì làm sao? Đến lúc đó một đống nhân quả không chừng lại rơi xuống đầu ta... Chiến tranh mà, bất kể khi nào, xui xẻo cũng vẫn là người dân và quân nhân thôi."
"Vậy..." Hồng Hài Nhi cũng không biết nói gì.
Phương Chính cười nói: "Ta vốn muốn sống kín tiếng, dùng hành động nói cho thế giới biết, ta không hứng thú xưng bá thế giới, chỉ muốn làm một hòa thượng tr·u·ng thực. Sao người thật thà lại khổ thế này... "
"Sư phụ, ý của người là sao?" Hồng Hài Nhi mắt sáng lên.
Phương Chính nói: "Trên thế giới có hai cách để khiến cường đạo bỏ dao xuống, một là cảm hóa, hai là dọa khóc. Nếu cảm hóa không có tác dụng thì cứ dọa cho chúng khóc đi!"
Hồng Hài Nhi cười: "Sư phụ, tiếp theo chúng ta làm gì?"
Phương Chính nghĩ một lát rồi nói với Hồng Hài Nhi: "Trước khi làm việc, con hãy đi giúp ta xác định một tin tức đã, hôm qua ta thấy, nhưng chưa xác định được vị trí cụ thể..."
"Ngươi cứ thế mà cho mất cái vị trí chủ trì Phương Chính đó của ta rồi? Cái đám đại sư rác rưởi đó ngươi tùy tiện gọi người giải quyết chẳng phải xong? Rốt cuộc ngươi có đầu óc hay không vậy hả?" Trong một căn biệt thự ở Tứ Cửu Thành, Tỉnh Nghiên cầm giày cao gót gõ lên trán Tỉnh Vũ Long, khiến Tỉnh Vũ Long đau đến nhe răng trợn mắt.
Tuy nhiên, trên trán hắn không chảy máu cũng không có vết đỏ, hiển nhiên là Tỉnh Nghiên chỉ làm bộ, còn Tỉnh Vũ Long cũng phối hợp làm ra vẻ đau đớn mà thôi.
Nhưng Tỉnh Nghiên thực sự tức giận, vất vả lắm mới tìm được Phương Chính, kết quả lại bị Tỉnh Vũ Long làm hỏng hết!
Tỉnh Vũ Long nói: "Chị hai, chuyện này sao có thể trách em được? Chị không biết cái đám giả đại sư đó lừa đảo thế nào đâu, may mà em đi sớm đấy, nếu mà thật để hắn làm biểu diễn thì sau này thư pháp của Đại Hạ sẽ thành trò cười cho thiên hạ mất. Lúc đó em cũng không ngờ Phương Chính sẽ bỏ đi như vậy..."
"Đồ óc h·e·o! Hắn đã đến đó để bày tỏ thái độ rồi, mà ngươi còn không tin, cứ nhất định phải thấy tận mắt mới tin à? Đầu óc của ngươi làm bằng cái gì vậy hả?" Tỉnh Nghiên tức giận đến muốn cho hắn một búa.
Ngay lúc đó, Tỉnh Duệ Hàng chạy vào, kích động nói: "Có tin tức về đại sư rồi!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận