Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1105: Người nào mở thương?

Chương 1105: Ai nổ súng?
Ngay lúc tiếng vỗ tay vang lên như sấm, một giọng nói bất chợt cất lên: "Cảm ơn mọi người đã vỗ tay, không ngờ chúng ta lại được hoan nghênh đến thế!"
Giọng nói này cũng được truyền qua loa, sự xuất hiện đột ngột của nó khiến tất cả mọi người sững sờ. Kể cả Nguyễn Võ Hồng, tất cả đều theo bản năng nhìn về phía cửa chính!
Chỉ thấy ở cửa chính, mấy người phục vụ bị đẩy vào, một đám người vũ trang đi tới, người dẫn đầu cũng mặc một bộ âu phục thẳng, áo sơ mi trắng, đầu chải bồng bềnh, cười rất hiền hòa, cử chỉ toát lên vẻ nho nhã, lịch thiệp.
"Ngươi là ai?!" Trong mắt Nguyễn Võ Hồng lóe lên tia lạnh, hỏi với giọng vô cùng uy nghiêm.
"Mặc kệ các người là ai, đây là địa bàn của Nguyễn gia, lập tức, lập tức cút ra ngoài!" Một gã đầu trọc từ trong đám người bước ra, quát lớn.
Người đàn ông đầu chải bồng bềnh nghe vậy mỉm cười, ra dáng thân sĩ ưu nhã cúi chào, sau đó cầm lấy micro nói: "Xem ra mọi người không nhận ra tại hạ, vậy để tại hạ tự giới thiệu một chút vậy."
"Ngươi không cần giới thiệu, ngươi cho rằng có vài khẩu súng này là có thể lên mặt ở đây sao? Ngươi quá đề cao mình!" Gã đầu trọc vỗ tay một cái, những người phục vụ kia liền rút súng ra chĩa về phía người đầu chải bồng bềnh.
Đầu trọc tiếp tục nói: "Súng vừa nổ, trong một phút, sẽ có thêm nhiều phục vụ và bảo vệ xông tới, đám người của ngươi không đủ dùng!"
Đại bối đầu cười nói: "Ngươi nói ta tin, lúc mới lên đây, người của các ngươi thật sự không ít. Nhưng bây giờ thì... Mấy người phục vụ này là người của ngươi à? Ngươi có biết không?"
Gã đầu trọc biến sắc, quay đầu nhìn lại, thấy những người phục vụ kia đột nhiên chĩa họng súng vào gã đầu trọc và tất cả những vị khách ở đó!
Đồng thời tiếng súng vang lên, mười người phục vụ ngã xuống đất, máu tươi bắn tung tóe khắp nơi.
Một vài vị khách hoảng sợ vừa hé miệng, đã bị những tên phục vụ giết người dùng họng súng ấn trở về.
Gã đầu trọc thấy vậy, trong lòng run lên, nhìn kỹ lại, quả nhiên, những người phục vụ kia không biết đã bị thay đổi thành rất nhiều khuôn mặt xa lạ! Những tâm phúc của gã trong trận loạn súng vừa rồi đều bị giải quyết hết rồi!
"Bốp bốp bốp!" Một tràng vỗ tay vang lên, người đầu chải bồng bềnh nói: "Tốt, tốt, đừng kích động. Đã không còn ai quấy rối nữa, vậy để ta tự giới thiệu một chút."
"Ngươi..." Gã đầu trọc vừa định mở miệng, người đầu chải bồng bềnh liền giơ tay lên, ra hiệu đối phương im lặng, sau đó ôn hòa cười nói: "Ta không thích người khác ngắt lời ta."
Lời vừa dứt, một người đàn ông sau lưng người đầu chải bồng bềnh giơ tay bắn một phát!
Bành!
Đầu gã đầu trọc nát bét, ngã xuống đất chết ngay tức khắc!
Lúc này người đầu chải bồng bềnh mới hơi cúi người chào mọi người: "Xin lỗi, khiến mọi người sợ hãi. Tin tôi đi, chỉ cần mọi người phối hợp, chuyện này tuyệt đối sẽ không tái diễn lần thứ hai. Đương nhiên, nếu vẫn có người không nghe lời khuyên, vậy ta cũng chỉ có thể tiễn các vị xuống dưới kia đoàn viên với vị huynh đài này."
Nói xong, người đầu chải bồng bềnh chỉnh lại âu phục, sau đó từng bước đi lên bậc thang, bước lên khán đài, nói với Nguyễn Võ Hồng: "Nguyễn tiên sinh, cho ta mượn micro và sân bãi sử dụng chút nhé?"
Nguyễn Võ Hồng nhìn người đầu chải bồng bềnh một cách nghiêm nghị: "Ngươi dám giết ta?"
Người đầu chải bồng bềnh lắc đầu: "Dám chứ, nhưng không thể giết ngươi, ngươi là con át chủ bài lớn đấy, giết ngươi thì lỗ quá. Đương nhiên..."
Nói xong, người đầu chải bồng bềnh vung tay lên, hai tiếng súng vang lên "phanh phanh", hai chân của Nguyễn Võ Hồng máu tươi bắn tung tóe, rên lên một tiếng ngã nhào xuống đất. Người của Nguyễn gia lập tức chạy tới, kết quả liền bị súng chĩa vào.
Người đầu chải bồng bềnh phẩy tay, ra hiệu mọi người đừng kích động, sau đó nghiêm mặt hỏi: "Ai bảo các ngươi nổ súng? Ai đã khai hỏa? Bước ra đây!"
Hai tên thủ hạ của người đầu chải bồng bềnh nghe vậy, ngoan ngoãn đứng ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận