Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 319: Pháp sư ngươi bay 1 cái thôi?

Nhìn thấy mọi người mặt mày rạng rỡ tươi cười, Phương Chính cũng bật cười theo, nhỏ giọng hỏi Hạ Minh bên trên: "Thí chủ, các ngươi làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?"
Hạ Minh ngẩn người, sau đó cười thoải mái, chỉ về phía cảnh tượng trước mặt, hỏi ngược lại: "Có thể nhìn thấy cảnh tượng như vậy, còn có gì để cầu nữa?"
Phương Chính ngạc nhiên, rồi cũng cười, chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật. Điện thoại không quảng cáo, tốn lưu lượng quá."
"Pháp sư, ta cũng rất tò mò, rốt cuộc vì sao ngươi lại đến đây?" Hạ Minh bực bội hỏi.
Phương Chính ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Kỳ thực bần tăng cũng không biết, nếu như nhất định phải nói một nguyên nhân, có lẽ cũng là vì cảnh tượng này. Nơi này vốn nên là cảnh tượng Địa Ngục, lại bởi vì sự đến của các ngươi, mà biến thành cực lạc. Bần tăng được dạy bảo..."
"Pháp sư khách khí rồi, chúng ta những người này, làm được cuối cùng cũng có hạn. Cái cực lạc này, cũng không biết còn có thể duy trì bao lâu..." Hạ Minh nói ra nỗi lo lắng, bọn họ những người này, đến từ đủ mọi ngành nghề, có người là giáo viên, có người là học sinh, có người là nhân viên công tác cơ quan chính phủ, có người là dân công bình thường, mọi người vì thiện mà tụ tập lại một chỗ. Nhưng mỗi người đều có chuyện riêng, không ai biết, tương lai sẽ xảy ra chuyện gì mà không đến được. Tương tự, bọn họ cũng không cách nào đảm bảo, tương lai sẽ lại vì một vài biến cố, mà cả nhóm không đến được nữa...
Nói đến đề tài ảm đạm này, Phương Chính và Hạ Minh đều có chút trầm mặc.
Đêm càng lúc càng khuya, khi hai bộ phim chiếu xong, mọi người cũng bắt đầu giải tán.
Về đến phòng, Hồng Hài Nhi hai mắt đẫm lệ nhìn Phương Chính, nói: "Sư phụ..."
Phương Chính mỉm cười nói: "Đồ nhi, hôm nay nghe giảng bài thế nào? Ngày mai tiếp tục không?"
"Sư phụ, con sai rồi, cầu xin ngươi đừng có ném con cho nữ ma đầu kia nữa, thật đáng sợ... Cái miệng kia, còn đáng sợ hơn cả sư phụ tụng kinh!" Hồng Hài Nhi mang theo tiếng khóc nức nở, ai oán kêu lên.
Phương Chính lại cười, xoa xoa đầu Hồng Hài Nhi nói: "Vậy phải xem biểu hiện của ngươi, kể cho ta nghe xem, hôm nay con học được những gì, ừm, nói một chút về cái thôn này đi."
Hồng Hài Nhi ngẩn người, sau đó hiểu ý của Phương Chính, chui vào ổ chăn, suy nghĩ rồi kể lại những gì nó nghe được hôm nay.
Thôn Mang Lễ, không phải là thôn ở bên vùng SX như Phương Chính tưởng tượng, mà là một thôn ở vùng núi Tây Nam, theo lý thuyết nơi này phải mưa nhiều mới đúng, nhưng không biết vì sao, mấy năm nay lại càng ngày càng hạn, mưa cũng càng ngày càng ít. Nhất là vị trí thôn Mang Lễ...
Đồng thời Phương Chính cũng hiểu rõ hơn về cái thôn này, nó khốn khó hơn trong tưởng tượng của hắn nhiều.
Những người có khả năng đều đã đi, chỉ còn lại người già và trẻ con căn bản không có sức đi ra ngoài. Mà điều làm Phương Chính kinh ngạc hơn là, thôn Mang Lễ còn khá, phía sau còn có thôn tệ hơn! Thôn Mang Lễ ít nhiều vẫn còn một trường tiểu học có chút hi vọng, nhưng mà trẻ con thôn kia muốn đi học? Chỉ có thể leo núi vượt suối, đi bộ hai tiếng đường núi để đến được! Còn Hạ Minh bọn họ đưa nước không chỉ đưa cho thôn Mang Lễ, ngày mai còn phải đi đến thôn kia, sau đó quay về thành phố, Hậu Thiên lại phải đi làm.
Nói đến đây, Hồng Hài Nhi gối đầu lên cánh tay, nhìn lên đỉnh lều, hỏi: "Sư phụ, những người này rốt cuộc muốn gì? Ở chỗ của chúng ta, chuyện phí sức mà không có kết quả tốt như này căn bản không ai làm. Mẹ ta từng nói, mạnh được yếu thua mới là quy tắc của thế giới, ta mạnh thì có thể cướp đi tất cả! Thế nhưng ta cướp rồi, vì sao lại phải cho những người yếu kia? Không hiểu nổi..."
Phương Chính cũng gối đầu lên cánh tay, nhìn lên trần nhà, ý vị sâu xa nói: "Chúng ta đến thôn Mang Lễ cũng được một thời gian rồi, sự thay đổi trước sau, con thấy rồi chứ?"
Hồng Hài Nhi nói: "Lúc chúng ta đến âm u đầy tử khí, sau khi bọn họ tới, cả thôn trở nên náo nhiệt hẳn lên, giống như... giống như... một người già chờ chết ở tuổi xế chiều đột nhiên nhìn thấy hi vọng, rồi trẻ lại vậy."
"Đúng vậy, người dân nơi này vui vẻ, những người tình nguyện kia cũng vui vẻ, còn con thì sao?" Phương Chính vừa hỏi xong liền hối hận.
"Không vui, nhiều ruồi quá..." Hồng Hài Nhi khổ sở nói.
Phương Chính cười ha ha, xoa xoa đầu Hồng Hài Nhi nói: "Bần tăng đêm nay rất vui."
"Vì sao, chỉ vì bọn họ đều vui vẻ?" Hồng Hài Nhi hỏi ngược lại.
Phương Chính nói: "Vì tối nay không cần phải nhìn thấy con quỷ con."
Hồng Hài Nhi: "..."
Phương Chính tiếp tục nói: "Giúp đỡ người khác, vốn dĩ là một chuyện vui vẻ và ý nghĩa. Con thần thông quảng đại, muốn giết người, phất tay một cái là xong rồi. Thế nhưng người sống, dù sao cũng phải có chút theo đuổi chứ? Chuyện đơn giản như vậy mà làm, con không thấy ngán à?"
Hồng Hài Nhi gãi đầu nói: "Không biết nữa, không nghĩ đến. Nhưng mà giúp người khác, thật vui vẻ à?"
Phương Chính hỏi ngược lại: "Con cảm thấy thế nào? Thôi, đi ngủ đi, ngày mai đi theo Hạ Minh bọn họ cùng đến thôn kế tiếp xem sao." Nói xong, Phương Chính xoay người, đi ngủ.
Hồng Hài Nhi thì suy nghĩ những lời Phương Chính nói, vui vẻ à? Nó nghĩ đến Hoàng Nhân, ít nhất khi Hoàng Nhân tỉnh lại, nó vẫn có cảm giác thành tựu... Cảm giác đó, trước kia chưa từng có... Thật thoải mái. Nghĩ đến đây, trên mặt Hồng Hài Nhi vô thức nở một nụ cười.
Ngày thứ hai, gà trống cất tiếng gáy khan, trời còn chưa hoàn toàn sáng, đã nghe thấy bên ngoài có người nói chuyện, có vẻ như mọi người đã bắt đầu bận rộn cả rồi.
May mà Phương Chính và Hồng Hài Nhi đều không phải người thích ngủ nướng, liền thức dậy, ra ngoài xem tình hình.
Lại là Hạ Minh bọn họ đã chuẩn bị một xe ngựa chở nước, chuẩn bị mang đến trạm tiếp theo. Nghe nói Phương Chính cũng muốn giúp, Hạ Minh mọi người tự nhiên hết sức cao hứng, đưa nước cũng không phải nhẹ nhàng gì, mặc dù có ngựa kéo xe, nhưng đường núi khó đi, thường xuyên cần người trợ giúp đẩy xe mới được, có đoạn còn cần người vịn nữa. Nhiều thêm một người, thêm một phần sức.
Lôi thôn trưởng cũng đi theo, ông cũng coi là một trong vài người tráng niên có sức lao động ở thôn này.
Một đoàn người lại lên đường, nhân lúc trời còn chưa sáng hẳn, thời tiết mát mẻ.
Phương Chính lần nữa chứng kiến sự khắc nghiệt của môi trường nơi đây, đường núi dốc đứng, ngựa già kéo có hơi tốn sức. Nhưng có Phương Chính và Hồng Hài Nhi cùng ra tay, chút khó khăn này cũng không đáng kể.
"Ha ha, pháp sư, sức lực của anh không nhỏ đấy!" Hạ Minh kinh ngạc nhìn Phương Chính, xe ngựa này nặng bao nhiêu, bọn họ đi chung đã sớm biết rõ. Rõ ràng chỉ thêm một người, Hồng Hài Nhi quá nhỏ hắn tự động bỏ qua, mà việc đẩy xe lại vô cùng dễ dàng, cho nên tự nhiên là công lao của Phương Chính.
Phương Chính cười nói: "Bần tăng thường xuyên rèn luyện, chút sức lực vẫn phải có."
Diêu Vũ Hân tò mò hỏi: "Tôi nghe nói hòa thượng đều luyện võ, tôi đến mấy ngôi chùa lớn thấy các võ tăng...234..." Một phút sau, mọi người tự động lơ cái con bé lắm mồm này. Hai phút sau, Diêu Vũ Hân hỏi: "Pháp sư, anh có phải cũng luyện võ không?"
Phương Chính lập tức dở khóc dở cười, ngươi nói lâu như vậy, chắc là chỉ để hỏi câu này à? Không thể một bước tới thẳng được à? Nhưng ngoài mặt vẫn gắng gượng cười nói: "Bần tăng quả thực là luyện võ."
"Oa! Lợi hại vậy á?" Diêu Vũ Hân phấn khích kêu lên.
Bị một cô gái thổi phồng như thế, Phương Chính thực sự có chút đắc ý. Nhưng mà sau đó...
Diêu Vũ Hân kêu lên: "Vậy pháp sư, anh bay cho tôi xem một cái đi? Kiểu vượt nóc băng tường ấy! Tôi thấy võ tăng biểu diễn qua rồi, tiếc là hết dây thừng rồi..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận