Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1330: Xã hội và còn

Chương 1330: Xã hội
Olna nói: "Orante, ngươi làm vậy là được rồi. Vì sao còn muốn treo thưởng, để người khác đi ăn trộm? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy, đám người kia có thể thành công sao?"
Orante không quan trọng nói: "Bọn họ không làm được thì chúng ta đâu có mất tiền. Không mất gì thì thử chút cũng đâu có sao?"
"Thế nhưng mà, hòa thượng kia không đơn giản đâu. Chuyện YDL ngươi còn nhớ không? YDL sắp bị quấy nhiễu phát điên rồi." Olna nói.
Orante coi thường nói: "Đó là YDL, không phải nước Mỹ. Nước Mỹ có đủ năng lực, để bất cứ ai câm miệng! Không ai có thể ở quốc gia của chúng ta mà múa may trước mặt chúng ta được."
"Reng reng reng..."
"Điện thoại của ngươi kêu kìa." Olna nói.
Orante cầm điện thoại lên, bên trong lập tức truyền đến tiếng gầm gừ phẫn nộ của Olmas: "Orante, ai bảo ngươi dùng thủ đoạn linh tinh với Trung Quốc? Ai bảo ngươi đi Nhất Chỉ chùa trộm đồ? Ta cần ngươi cho ta một lời giải thích công bằng!"
Orante bị mắng thẳng mặt đến nghệt ra, nhưng hắn vẫn coi thường nói: "Ơ, cha yêu dấu, người đừng nổi nóng như vậy. Con biết chừng mực, chúng ta chỉ là thả ra một ý đồ thôi, nếu thành thì chúng ta kiếm bộn tiền. Nếu không thành thì chúng ta cũng không mất gì. Để cho người Hoa tự cắn xé nhau, cha không thấy rất vui sao?"
"Câm miệng! Ngay bây giờ, lập tức, lập tức! Bảo người của ngươi dừng tay cho ta! Ngoài ra, con cút về gia tộc ngay! Nhớ kỹ, là lập tức, lập tức!" Olmas gầm thét lên.
"Cha, người nói vậy làm con rất đau lòng. Con đâu có thấy mình sai chỗ nào, con sẽ không làm theo lời cha. Hay là, cha định dùng quyền lực của mình sao?" Orante khó chịu nói.
Olmas nghe vậy thì trầm mặc một hồi.
Lát sau, Olmas nói: "Ta đã hứa với mẹ con là sẽ không dùng quyền lực can thiệp vào chuyện của con. Sẽ yêu thương hai anh em con thật nhiều, nhưng bây giờ, ta phát hiện ta đã quá nuông chiều con rồi."
"Vậy cha muốn thế nào? Đánh con à?" Orante coi thường nói.
Olmas thở dài nói: "Ta thật là thất bại, hoàn toàn không có cách dạy dỗ con mình. Trường học cũng không quản được con, nhưng may là, trên thế giới này vẫn còn một loại lớp học..."
Orante buồn bực hỏi: "Lớp học gì?"
Olmas nói từng chữ: "Xã hội."
Orante hoàn toàn không hiểu ý của Olmas, hỏi: "Cha, ý của cha là sao?"
Olmas nói: "Không có gì, ta hứa với mẹ con rồi, sẽ không đánh con. Nhưng mà, ta không đánh con, thì sẽ có người đánh con thôi. Đại sư, ta phát hiện trước kia che chở ông ấy là quyết định sai lầm rồi, những chuyện còn lại giao cho ông, bị đánh chết hay đánh tàn phế gì cũng được."
Orante không hiểu ra sao: "Cha đang nói chuyện với ai vậy? Đại sư? Đại sư nào? Cha sẽ không thật sự nghĩ tên hòa thượng Trung Quốc kia lợi hại đến thế đấy chứ? Hắn mà lợi hại thế sao không đến Mỹ tìm con? Có bản lĩnh thì đến tìm con mà đánh đi! Để xem là đội cảnh sát của con lợi hại hay là hắn lợi hại! Con không sợ!"
"A Di Đà Phật, thí chủ, vừa rồi ngươi nói cái gì?" Màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên.
Orante thấy điện thoại không biết từ khi nào lại mở video.
Trong điện thoại, một vị hòa thượng áo trắng, trông rất là hòa thượng, đang ngồi ăn cơm, tay vẫn cầm đũa.
"Ngươi là... Phương Chính?" Orante không hề để ý việc hai người video bằng cách nào. Với người trong điện thoại thì hắn cũng không lạ gì. Mưu đồ lấy đồ của người ta, đương nhiên phải biết dáng vẻ của chủ nhân nó ra sao rồi.
Phương Chính nói: "A Di Đà Phật, thí chủ vậy mà nhận ra bần tăng, vậy bần tăng cũng phải hỏi một chút, vì sao thí chủ lại muốn trộm đồ của bần tăng?"
Orante cười khẩy nói: "Hòa thượng, nói đừng có tuyệt đối quá, ta cũng đâu có thừa nhận là đã trộm đồ của ngươi. Theo ta được biết thì người trộm đồ của ngươi không hề liên quan đến ta chút nào. Ngoài ra, ta không biết ngươi, ta cúp máy đây, bái bai."
Kết quả Orante khổ sở phát hiện là, trên điện thoại không có nút tắt máy, mà ngay cả ép tắt máy cũng không được!
Phương Chính cười nói: "Thí chủ, vừa rồi phụ thân ngươi nói, để bần tăng dạy dỗ ngươi."
Orante nghe xong lập tức vui vẻ: "Ngươi dạy dỗ ta? Ngươi là ai chứ? Ngươi dạy dỗ ta bằng cách nào? Cách màn hình đánh ta hả?"
Lời vừa dứt, Orante liền thấy Phương Chính cười quái dị nói: "Như ngươi mong muốn."
Orante cười như điên: "Ngươi bị điên à? Ngươi thật sự nghĩ là cách màn hình đánh được ta hả? Đến đây, mặt của ta ở đây, ngươi đánh đi!"
Phương Chính giơ tay phải lên.
Orante theo bản năng kêu lên: "Đồ ngốc, lừa người lại tự lừa mình luôn hả? Thật sự nghĩ mình có thần thông à? Ta không phải diễn viên kịch thuê của ngươi đâu, mà phải diễn cùng ngươi!"
Phương Chính cười nói: "Ngươi sẽ phối hợp thôi."
Nói xong, tay Phương Chính hạ xuống, đập lên màn hình.
Bốp!
Orante bị hất ngược ra phía sau, mặt đau rát, cả người lùi lại hai bước.
Orante kinh ngạc sờ mặt, rồi nhìn xung quanh.
Trong văn phòng, ngoài cô em gái Áo Lan Nạp thì không có ai khác.
Orante nói: "Em gái, em đánh anh hả?"
Áo Lan Nạp ngạc nhiên nói: "Anh bị điên à? Em ngồi xa thế này thì làm sao mà đánh anh được?"
Orante nói: "Không phải em thì là ai?"
"Là bần tăng." Giọng Phương Chính vang lên.
Orante cúi đầu nhìn lại, thấy hòa thượng đối diện đang cười với hắn, sau đó còn ăn một miếng rau, tiện tay nói với người bên cạnh: "Chỉ Toàn Pháp, ăn cơm thì đừng có nói nhiều."
"Không thể nào! Ngươi ở trong điện thoại thì làm sao mà đánh được ta?" Orante nói.
Phương Chính quay đầu nhìn hắn một cái, giơ tay gắp một đũa, đồng thời trách mắng: "Ta đang dạy dỗ đồ đệ, ngươi ngậm miệng cho ta."
Bốp!
Đũa vụt lên mặt, Orante ôm mặt lùi lại.
"Anh! Mặt của anh kìa!" Áo Lan Nạp chỉ vào mặt Orante, kinh hãi nói.
Orante theo bản năng soi gương, thấy trong gương trên mặt hắn có dấu năm ngón tay, còn trên mũi có hai vệt ngang, trông như vết đũa đánh!
Orante lập tức có dự cảm không tốt, vội vàng chạy đến cầm điện thoại lên: "Đây là ngươi làm?"
Phương Chính nhìn hắn một cái nói: "Đúng đó, muốn thử lại không?"
"Ta không tin!" Orante hét lên.
Phương Chính cười ha hả nói: "Bần tăng thích ngươi như vậy đấy, lần này ta đổi thành thìa nhé."
Nói xong, Phương Chính lấy một cái muôi canh, đưa lên trước màn hình!
Bốp!
"Ai da!" Orante che mắt lùi lại, ngẩng đầu lên, trong gương mắt hắn đã có một vết bầm đen!
"Orante thí chủ, vừa rồi bần tăng nói chuyện với ngươi, ngươi thấy sao rồi?" Phương Chính cười híp mắt hỏi.
Orante thực sự có chút sợ, đối mặt với loại sức mạnh khó lường này, hắn có chút sợ hãi. Liền hỏi: "Ngươi... Ngươi muốn làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận