Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 497: Đại sư ngậm miệng!

Chương 497: Đại sư im miệng!
Trần Đại Minh cũng bực mình, mặc kệ nói: "Ngươi muốn đi thì đi!" Sau đó sải bước đi về phía nhà Dương Hoa.
Hai người như thế làm ầm ĩ, lập tức thu hút vô số ánh mắt, người trong thôn đều chạy đến xem tình hình, thấy là vợ chồng Trần Đại Minh và Vương Vân Phượng cãi nhau, nhao nhao chạy đến khuyên can. Đàn ông thì khuyên Trần Đại Minh về xin lỗi, đàn bà khuyên Vương Vân Phượng bớt giận.
"Vương Vân Phượng à, cô xem hai người, đây là làm sao vậy. Bây giờ cuộc sống tốt đẹp thế này, chúng tôi còn ghen tị không kịp đây này."
"Đúng đó, hai người các cô là Kim Phượng Hoàng bay ra từ thôn này, ai không biết chồng cô lợi hại, một tháng kiếm được mấy vạn đâu."
Vương Vân Phượng nghe xong, lập tức nổi đóa: "Ai nói? !"
"Trần gia lão tam đó, chú của anh ấy."
"Quả nhiên! Chúng tôi kiếm một ngàn, hắn nổ rằng năm sáu ngàn, chúng tôi kiếm vạn bạc, hắn nói chúng tôi kiếm được mấy vạn. Mặt dày cũng không ai được như thế? Bảo sao ai nấy đều chạy đến vay tiền, không cho thì như đào mả nhà người ta lên. Hóa ra là tại đây!" Vương Vân Phượng nói.
Mọi người nghe xong, lập tức im lặng, không ngờ muốn dập lửa, kết quả lại thành châm dầu vào lửa.
"Vương Vân Phượng, được rồi. Đừng nói nữa..." Trần Đại Minh cuối cùng cũng đến, kéo Vương Vân Phượng nói.
"Không nói? Sao không nói? Sợ ta nói ra, mất mặt chứ gì? Trần Đại Minh, ta cho anh biết, hôm nay ta còn phải nói! Không nói ta nuốt không trôi cục tức này! Chúng ta kết hôn hai mươi năm, anh nói xem, những người thân thích này đã làm gì cho chúng ta? Vay tiền! Vay tiền! Vay tiền! Đi đám! Đi đám! Đi đám! Cái một ngàn, cái ba trăm, cái hai trăm, còn năm sau lại hơn năm trước! Chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng tìm đến, cái gì cũng phải giúp, không giúp thì như thiếu nợ bọn họ. Làm sao vậy? Đời trước ta thiếu cả nhà các người à? Tự ta kiếm tiền thì không thể sống tốt lên, còn phải lo cho cả nhà, cả họ các người, cả thôn cùng phát à?" Vương Vân Phượng kêu lên.
Trần Đại Minh trầm giọng nói: "Ăn nói kiểu gì đấy?"
"Gì mà ăn nói kiểu gì đấy, tôi nói sai à? Có cần tôi lấy hết giấy nợ ra, từng cái điểm mặt kể tên không?" Vương Vân Phượng quát.
Một tiếng hét này, không ít người đều xấu hổ cúi đầu.
Lúc này Vương Hữu Quý chạy tới, thấy Vương Vân Phượng và Trần Đại Minh cãi nhau, cũng bất lực, chuyện này ông thật không tiện nói gì. Vương Vân Phượng vì sao tức giận, ông rất rõ. Thực tế, càng ngày càng có nhiều người bực mình vì chuyện này, không phải chỉ có một mình Vương Vân Phượng.
Lúc này Vương Hữu Quý thấy Phương Chính, lập tức ghé qua, huých Phương Chính nói: "Phương Chính, nghĩ cách đi, làm gì đi. Nhà Dương Hoa hôm nay đại hỷ, ầm ĩ thế này cũng không hay... Huống hồ, cứ làm ầm lên như thế, cũng không tốt cho hai vợ chồng họ."
Phương Chính cười khổ nói: "Thí chủ, chuyện này bần tăng tuy nhìn rõ, nhưng thật sự không biết nên giải quyết thế nào. Chuyện này, khó xử lý lắm a..."
"Dễ thì còn cần ngươi chắc?" Vương Hữu Quý liếc mắt.
Lúc này, Vương Vân Phượng và Trần Đại Minh lại cãi nhau.
"Cô xong chưa? Chuyện này không thể về nhà nói à? Nhất định phải nói ở đây à?" Trần Đại Minh giận dữ hét.
"Ta cứ nói ở đây! Là để cho mọi người hiểu rõ ý ta! Cuộc sống không có, khó khăn, tôi mượn tiền anh, là vì nể tình nghĩa, chủ nghĩa nhân đạo! Nhưng nhà anh mua gà cải thiện bữa ăn hay gì, thì cút ngay cho tôi! Tôi không cho mượn! Còn nữa, nhà có sinh con gà vịt ngan chó mèo, đừng có bắt nhà tôi phải đi đám! Tôi không muốn đi!"
"Vương Vân Phượng à, dù gì cũng là thân thích, đó là ân tình, có qua có lại, xưa nay đều vậy, cô đừng nóng. Cô nghĩ xem lúc cô già, mọi người cùng giúp đỡ nhau, cho nó vui." Vương Hữu Quý cuối cùng vẫn lên tiếng.
"Ha ha... Thôi đi, không nhìn thấy bọn họ, tâm trạng tôi còn tốt hơn." Vương Vân Phượng cười lạnh nói.
"Sau này có ốm đau, mọi người còn có thể nương tựa nhau." Lại có người nói.
Vương Vân Phượng cười nhạo nói: "Tôi có bảo hiểm y tế, có bảo hiểm năm thứ, có con cái lo, bọn họ không hành hạ tôi, tôi còn có thể sống thêm vài năm. Cứ như này nữa, tôi cảm thấy mình sắp bị bọn họ siêu độ."
Vương Vân Phượng vô cùng sắc bén, trong nháy mắt làm cho tất cả mọi người cứng họng.
Trần Đại Minh thấy Vương Vân Phượng nói vậy, cũng thật sự bốc hỏa, tức giận nói: "Vương Vân Phượng cô quá đáng! Ta là từ thôn này đi lên, đi đám thì sao? Mà nói đi thì nói lại, nhà ta làm cỗ, chẳng phải mọi người cũng tới sao."
"Đúng là có tới, con nhà tôi ngoài lúc sinh ra, khi nào đã làm cỗ? Nhà tôi mấy năm chắc gì làm được một lần, anh nói sợ làm phiền mọi người. Kết quả bọn họ thì sao? Ba ngày hai bữa cỗ nhỏ, mười ngày nửa tháng cỗ lớn, là sao, chỉ có nhà chúng tôi là đồ ngốc, không biết làm cỗ, chỉ biết đưa tiền à? Trần Đại Minh, anh là Phượng Hoàng nam từ thôn đi lên, lúc trước mẹ tôi không đồng ý cho tôi gả cho anh, biết tại sao không? Bà lúc đó nói, nhà mình môn không đăng hộ đối, ở với nhau, chỉ việc nhà anh thôi cũng đủ hành tôi phát điên rồi. Lúc ấy tôi không tin, giờ thì tôi tin rồi, tôi chịu đủ rồi! Anh muốn làm người tốt thì anh tự mà làm đi! Tôi chỉ muốn sống an ổn vui vẻ thôi! Không muốn làm Cứu Thế Chủ!" Vương Vân Phượng hét lên.
"Đủ rồi! Vương Vân Phượng, cô đủ rồi! Làm gì, cô là người thành phố cao sang, chướng mắt dân quê bọn tôi rồi?" Trần Đại Minh cũng quát lên.
"Tôi có chướng mắt hay không, anh còn không biết chắc? Tôi chướng mắt, tôi gả cho anh làm gì? Tôi chướng mắt thì tôi theo anh tăng ca ngày đêm, sau đó về còn phải đưa tiền cho người nhà anh làm gì? Con đi học không có tiền, tìm bọn họ vay, nhà nhà cả trăm thứ nợ, tôi than vãn bao giờ chưa? Nhưng cứ như này thì không sống được nữa! Trần Đại Minh, anh muốn làm căng với tôi đúng không? Đi, chúng ta đường ai nấy đi, về nhà ly hôn luôn, anh muốn thế nào thì tùy anh, được chưa? !" Vương Vân Phượng quát.
Mặt Trần Đại Minh đỏ bừng lên vì tức, nhưng lời Vương Vân Phượng nói, hắn lại không biết phải phản bác ra sao. Những năm này, những việc Vương Vân Phượng làm, quả thực là hoàn toàn đúng, nhưng mà có chút ân tình, nhất định phải đi, không đi không được...
Đúng lúc này, một tiếng niệm phật vang lên bên tai: "A Di Đà Phật, hai vị thí chủ..."
"Im miệng!" Hai người gần như đồng thời quát về phía Phương Chính.
Phương Chính lập tức vẻ mặt vô tội nhìn hai người.
Quát xong, cả hai người đều mặt đỏ lên, Vương Vân Phượng có chút ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nhé, đang nóng giận, thật xin lỗi."
Trần Đại Minh nói: "Thật xin lỗi, chúng tôi..."
"A Di Đà Phật, không sao, hai vị thí chủ có hỏa trút lên người bần tăng, đó là chuyện tốt." Phương Chính cười nói.
"Chuyện tốt?" Hai người ngạc nhiên, chuyện này thì có gì tốt? Lẽ nào có người còn thích bị chửi? Đúng là thiên hạ rộng lớn, người gì cũng có a.
Bạn cần đăng nhập để bình luận