Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 775: Qua đem nghiện

Nghe nói vậy, hòa thượng thật không nhịn được, nhỏ giọng nói: "Thật là coi mình là thái tử gia với công chúa, còn máy bay trực thăng, chó má... Có người đến đã là may rồi."
Tuy nhiên, lời này rất nhỏ, bị tiếng gió lớn gào thét át đi mất.
Sau một hồi bàn bạc, mọi chuyện cũng cơ bản định xong, Hà Hải Giang, Thành Mộc Khiết, Diêu Chân là sống chết cũng không chịu rời lều.
Hòa thượng thì có ý không thể cứ ngồi chờ chết, ít nhất phải đốt lửa lên. Nhưng nhìn Hà Hải Giang và những người kia, hắn lại nổi giận, nói thẳng muốn đi trước đỉnh Thiên Trụ xem tình hình thế nào.
Tìm Tử cũng có ý này, hơn nữa hắn cũng nhận thấy, mọi người đã mất tinh thần, tập trung một chỗ chỉ cãi nhau không thôi, mà lại chẳng giải quyết được gì. Chi bằng thừa cơ đánh cược một lần, nếu có thể gặp được bọn Phan Tử, rồi tìm người đến cứu viện Hà Hải Giang thì cũng tốt. Kính mắt đương nhiên đuổi theo, Ngụy Nhã Cầm vốn không tin bất cứ ai trong đám người Hải Giang có khả năng sinh tồn, cũng định đi theo Tìm Tử và hòa thượng.
Hà Hải Giang thấy mấy người tỏ ra hiểu biết về sinh tồn ngoài ý muốn đều muốn đi, cũng hơi sốt ruột, nhưng Thành Mộc Khiết thử mấy lần rời lều đều rụt lại vì lạnh, sống chết không chịu ra ngoài. Hà Hải Giang đành phải bỏ ý định đi theo, Diêu Chân thấy còn hai người ở lại, nghĩ bụng: "Bọn họ còn không sợ, ta sợ cái gì?"
Trước khi đi, Tìm Tử và những người kia để lại chút đồ nhóm lửa cho họ, đồng thời dặn dò họ, tuyệt đối không được rời lều mà chờ họ trở về.
Thế là, đội bảy người ban đầu cuối cùng cũng tan rã.
Trên trời, Phương Chính nhìn cảnh này, khẽ lắc đầu. Mấy người này vẫn quá thiếu kinh nghiệm sống trong núi lớn, đây không phải sườn núi nhỏ bên ngoài, cũng không phải điểm du lịch. Đây chính là rừng sâu núi thẳm! Ở nơi này, việc phòng bị không chỉ đơn giản là tuyết lớn, hố sâu, vách núi mà còn có cả dã thú!
"Tịnh Tâm, ngươi xem thử máy bay trực thăng đến chưa." Phương Chính nói.
Tịnh Tâm gật đầu, nheo mắt, nhìn về phía xa, mắt hắn là thần nhãn, dù không thể bằng Thiên Lý Nhãn Thuận Phong Nhĩ thấy hết được muôn dặm, nhưng nhìn mấy chục dặm thì không có vấn đề gì. Rất nhanh, Tịnh Tâm lắc đầu nói: "Sư phụ, không thấy máy bay trực thăng."
Phương Chính ngẩn người, không thấy máy bay trực thăng? Vậy máy bay trực thăng đi đâu?
Đúng lúc này, Vương Hữu Quý gọi điện đến, Phương Chính lập tức nhận. Với người khác, nơi này không có sóng, nhưng điện thoại trong tay Phương Chính từng khai quang rồi, nó đã không còn là điện thoại nữa, mà là Pháp Khí điện thoại, nên không có chuyện không có sóng.
"A Di Đà Phật, Vương thí chủ, thế nào?" Phương Chính hỏi.
"Không có gì, trong núi này lạnh muốn chết, ta vừa về đến nhà, đã bò lên giường đặt gần lò sưởi, uống chút rượu cho ấm. Gọi cho ngươi nói chuyện phiếm chút thôi..." Vương Hữu Quý vừa nói vừa hắt xì hơi, rõ ràng cái lạnh vẫn chưa dứt. Nghĩ lại thì cũng đúng, hắn vào núi chạy cả buổi trưa, chắc đã lạnh cóng cả người.
Một người dân thôn quen leo núi còn như vậy, huống chi mấy đứa con nít mới lớn yếu ớt kia? Phương Chính cúi đầu nhìn, chỉ thấy trong lều vải truyền ra tiếng hà hơi khe khẽ, nói vài câu đã run rẩy nửa ngày, rõ ràng cũng bị lạnh cóng. Nhưng Phương Chính vốn chẳng có ý định xuống giúp người, mà cứ bình tĩnh ngồi đó nói chuyện nhà với Vương Hữu Quý.
Quả nhiên, không cần Phương Chính hỏi, vài câu sau, Vương Hữu Quý đã nói ra: "Vốn tưởng máy bay trực thăng tới, nhanh chóng tìm được mấy cái tên tinh trùng lên não đó. Ai ngờ trời tối, bão tuyết ập đến, gió thổi tuyết lớn, tầm nhìn không quá hai mươi mét, máy bay trực thăng bay trên trời chẳng thấy cái gì cả, còn bị gió thổi lắc lư, đành phải rút về thôi."
"Còn có người trong núi không?" Phương Chính hỏi.
Vương Hữu Quý nói: "Mấy người dân thôn tự vào núi như chúng ta đều rút hết ra rồi, trên núi quá lạnh, cóng chết người, chẳng ai muốn vì mấy người đó mà liều mạng. Ngược lại đội cứu hộ quốc gia vẫn còn trong đó, bọn họ cũng chửi bới không ngừng, nhưng bọn người đó cũng thuộc loại 'cái miệng chửi nhưng tay vẫn làm', cứ chửi xong rồi lại tìm kiếm không ngừng. .. Ai, ta nghe bọn họ nói, đội cứu hộ cả nước, mỗi năm cứu loại người này mà cũng mất không ít người đó. Ngươi nói xem, toàn những thứ gì vậy, đang yên không muốn lại cứ thích tìm đường chết! Tìm đường chết thì cứ tìm, còn lôi kéo cả người khác..."
Vương Hữu Quý lại cằn nhằn một hồi về chuyện ăn cơm, lúc này mới cúp điện thoại.
Phương Chính thu điện thoại, nghĩ đến lời Vương Hữu Quý, trong lòng cũng cảm khái không thôi, những người này có lẽ chỉ vì khoái cảm nhất thời, mà hậu quả lại như vậy sao? Nghĩ đến những người cứu hộ đã hy sinh vì cứu người, trong lòng Phương Chính lại nhói lên! Ý định giúp đám người kia cũng dần tan biến.
Sóc con nép mình trong mây nhìn xuống, hỏi: "Sư phụ, chúng ta còn không giúp sao? Con thấy bọn họ sắp chết rét rồi đó..."
Phương Chính lắc đầu nói: "Không vội, bọn họ đã thích tìm kiếm kích thích như vậy thì cứ để bọn họ kích thích cho đã, cho họ thỏa cơn nghiện."
Trong núi, trời càng về đêm càng tối, gió lớn không hề có dấu hiệu suy yếu, ngược lại càng lúc càng lớn, những bông tuyết theo gió cứ thế đánh vào lều bạt, cộng thêm tiếng gió rít gào như quỷ khóc, cứ như có ác quỷ đang gõ cửa.
Trong lều, Thành Mộc Khiết và Diêu Chân sợ đến mặt mày trắng bệch, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi lạnh. Vừa đổ mồ hôi xong, với nhiệt độ này, lập tức cảm thấy càng lạnh hơn.
"Hải Giang, ngươi nói...trên đời này có...quỷ không?" Thành Mộc Khiết run rẩy hỏi.
Hà Hải Giang lắc đầu, run run nói: "Không có... Không có, chắc chắn là không có."
Diêu Chân thu mình thành một cục, lấy từ trong túi xách lớn ra một bình giữ nhiệt, thêm một chiếc khăn choàng dày bao lấy người, run rẩy nói: "Đến lúc nào rồi mà còn nói mấy chuyện đó. Giờ này, tốt nhất là nghĩ cách đốt lửa đi, cứ tiếp tục thế này, sợ là không qua nổi đêm nay."
Thành Mộc Khiết nói: "Tìm Tử và những người kia không phải đã đi tìm người sao, chắc sẽ sớm quay về thôi. Đến lúc đó thì ổn..."
"Chỉ sợ lúc họ về đến thì chúng ta đã chết cóng rồi." Diêu Chân nói.
"Hải Giang, ngươi có biết đốt lửa không?" Thành Mộc Khiết hỏi.
Hà Hải Giang nghe vậy, nghiến răng nói: "Biết chứ, có gì khó đâu, nhưng mà chúng ta cần củi khô."
"Không thể thế này được nữa, phải đi kiếm củi, nếu không sẽ chết mất." Diêu Chân nói.
"Đi, đều phải đi kiếm củi." Thành Mộc Khiết cũng nói.
"Kiếm cái gì mà kiếm? Chúng ta chẳng phải đã kiếm trước đó rồi sao? Căn bản có cái gì là củi đâu, muốn ta nói thì chúng ta có nhiều đồ vậy, chúng ta đốt, cũng có thể sưởi ấm." Thành Mộc Khiết dù nói chúng ta nhưng lại nhìn chằm chằm vào túi lớn của Diêu Chân!
Diêu Chân giật mình, đây là muốn đốt đồ của cô ta sao!
"Diêu tỷ, đồ của chị nhiều nhất, đồ của chúng ta chỉ có chút đó. Thế này đi, chúng ta đừng giữ lại nữa, lấy ra đốt hết đi... Chỉ cần có lửa, thêm chút củi ẩm ướt bên ngoài kia vào, chắc cũng giữ được một lúc." Hà Hải Giang nói.
Diêu Chân nghĩ nghĩ, đến lúc này, cũng chẳng đoái hoài gì đến việc xót của nữa, nghiến răng một cái, đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận