Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 27: Vào miếu

Chương 27: Vào miếu
Đi theo Giang Đình cùng đi có hai nam hai nữ, đó là bạn thân của nàng, Hầu Tử và bạn gái của hắn Lư Tiểu Nhã, Mập Mạp cùng vị hôn thê của hắn Nguyễn Dĩnh. Bốn người đều là thấy bài chia sẻ của nàng trên Microblogging nên đã hẹn nhau cùng đi xem Nhất Chỉ miếu. Trên thực tế, chính là đến giải sầu đi chơi.
"Đình Đình nói đúng đấy, đi, đi lên xem một chút." Hầu Tử nói.
Mập Mạp một trăm hai mươi phần không vui, bất quá trước ánh mắt hoài nghi của vị hôn thê nhà mình, vẫn là nghe lời ngậm miệng lại, kêu lên: "Lên thì lên! Ai sợ ai chứ!"
Nói xong, Mập Mạp dẫn đầu đi trước, Nguyễn Dĩnh lúc này mới cười ha ha đi theo, kéo tay Mập Mạp, đi ở phía trước.
Hầu Tử và Lư Tiểu Nhã đi sát phía sau, Giang Đình thì đi ở sau cùng.
Đường đất không hề dài, đến chân núi, liền có bậc thang đá có thể đi, chỉ bất quá lâu năm thiếu tu sửa, bậc thang này đi cũng không dễ dàng.
Hai giờ trôi qua...
"Ai nha... Thật muốn Bàn gia mất mạng rồi! Ta thề, sau này không bao giờ đến cái chỗ chết tiệt này nữa!" Mập Mạp cơ hồ là bốn chân chạm đất bò lên.
Nguyễn Dĩnh cũng thở hồng hộc, bất quá so với Mập Mạp có chút tốt hơn, nhưng vẫn phải dừng lại, bắp chân đều đang run, kêu lên: "Ta cũng không đến nữa, Giang Đình, cái Nhất Chỉ miếu này nếu không vui thì ta hận ngươi đấy."
Giang Đình cười khổ nói: "Ta cũng không biết đường núi lại khó đi như vậy, còn tưởng rằng giống như trong khu du lịch chứ."
"Giang Đình, cái Nhất Chỉ miếu này thật linh à? Thật sự mơ hồ như ngươi nói sao?" Hầu Tử xem như là người có trạng thái tốt nhất trong mấy người.
Giang Đình nói: "Ta cũng không biết, chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta chỉ là nghe hai người dân trong thôn nói như vậy. Các ngươi hiếu kỳ, cứ đòi đến cho bằng được, nên ta mới theo đến. Sao bây giờ tất cả lại hỏi ta..."
"Quả nhiên, mê tín phong kiến đều là đồ vật hại người. Ta dám khẳng định, cái Nhất Chỉ miếu kia chỉ là một cái miếu hoang có hai ba mảnh ngói! Cái loại miếu hoang này ở mấy vùng thôn quê hẻo lánh ta đã thấy nhiều rồi, đều nói là linh thiêng, nhưng thực tế đều là lừa đảo cả." Mập Mạp nói.
"Thôi được rồi, đừng than vãn nữa. Dù sao chúng ta cũng không trông cậy vào cái chùa miếu này thế nào, chỉ là đến xem thôi. Vài ngày nữa là tuyết rơi rồi, muốn đi chơi cũng không còn nữa." Lư Tiểu Nhã dịu dàng nói.
"Cũng đúng, chúng ta chỉ là tới chơi thôi, cũng đâu có tới thắp hương bái Phật. Nếu thật có miếu, thì vào xem một chút, trong miếu chắc phải có hòa thượng chứ? Ta còn thật sự tò mò, xem hòa thượng này mồm mép chỉnh tề đến mức nào mà có thể lừa dân trong thôn, tin rằng hắn có thể làm cho họ có thai. Hắc hắc... Hầu ca ta không có tài cán gì khác, đánh nhau thì là chuyên gia! Đợi gặp được, xem ta biểu diễn trực tiếp cho các ngươi xem, đánh cái tên hòa thượng kia!" Hầu Tử nói đến đây thì phấn khởi.
Lư Tiểu Nhã kéo tay Hầu Tử nói: "Biết ngươi giỏi rồi, thôi đừng nói mấy chuyện đó. Còn một đoạn nữa là đến đỉnh núi rồi, lên xem một chút đi."
"Đi!" Hầu Tử mở đường.
Mập Mạp thấy thế thì hừ hừ nói: "Cái tên hòa thượng chết tiệt kia hại ta mệt muốn chết, Hầu Tử, một lát nữa gặp mặt, đừng khách khí, lên cho ta! Ta muốn để hắn trả giá đắt!"
"Mập Mạp, chuyện này có liên quan gì đến người ta đâu?" Giang Đình bó tay rồi, Mập Mạp này cùng Hầu Tử, tuyệt đối là có khí không có chỗ xả, cố ý gây chuyện.
Nguyễn Dĩnh cũng có chút lo lắng mà nói: "Hai người các ngươi kiềm chế một chút, hoang sơn dã lĩnh, có hòa thượng cũng chưa chắc là người tốt."
Nghe những lời phía trước, Giang Đình còn muốn cho một cái tán thành, nghe câu tiếp theo, thì trực tiếp bó tay. Nàng bỗng phát hiện, lần này đến Nhất Chỉ miếu là một quyết định sai lầm, hòa thượng trong đó có khả năng gặp xui xẻo...
"Haiz, mặc kệ, dù sao trâu là do mấy tên hòa thượng đó gián tiếp thổi ra. Hầu Tử nếu mà thật đánh cho một trận thì cũng coi như là trừ hại cho dân..." Giang Đình lẩm bẩm trong lòng, rồi đi theo.
Mà giờ khắc này, Phương Chính lại không hề biết, một cơn sóng lớn phiền phức đang trên đường kéo tới.
Lúc này, hắn vừa mới rời giường, không vội ăn cơm, mà là thu dọn Phật đường cùng viện tử, lau bàn ghế trước sau cho sáng bóng, lúc này mới lau mồ hôi, hài lòng gật đầu. Quay về xem lại nước trong vạc, vẫn còn nửa vạc, chắc là hôm nay sẽ dùng hết, lại phải đi múc nước nữa.
Bất quá nghĩ đến chất lượng của nước này, Phương Chính lập tức động lực mười phần.
Tại chỗ đánh một hồi Đại Lực Kim Cương Chưởng, hổ hổ sinh phong, đánh không khí rung lên đùng đùng, có vài phần cảm giác thành tựu, đáng tiếc bên cạnh không có người xem, thiếu đi hoa tươi tiếng vỗ tay, lập tức trở nên tẻ nhạt vô vị. Bất quá sau khi thu công về, Phương Chính vậy mà rõ ràng cảm giác được toàn thân xương cốt đang co lại, cơ bắp thả lỏng ra, toàn thân tê tê ngứa ngứa, có chút thoải mái! Loại cảm giác để toàn thân cơ bắp thư giãn, vậy mà khiến hắn phiêu phiêu muốn tiên!
"Ha ha, không ngờ luyện công lại có hiệu quả này! Xem ra sau này mỗi ngày đều phải luyện một chút." Phương Chính lại thêm cho sự kiện mỗi ngày phải làm một mục.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng người nói chuyện.
"Không phải chứ! Mập Mạp, ngươi không phải nói nơi này chỉ là mấy miếng ngói vụn thôi sao? Đây rõ ràng là một ngôi miếu mới tinh đấy thôi!" Một giọng nữ kinh ngạc kêu lên.
Sau đó lại một âm thanh truyền đến: "Ta cũng đâu có bói toán gì, ta chỉ là nói vậy thôi."
Sau đó một giọng nam vang lên: "Hắc hắc, xem ra chúng ta thật sự gặp phải tên lừa đảo rồi. Mấy ngôi chùa nổi tiếng, linh thiêng đều là mấy ngôi miếu cổ có lịch sử! Các ngươi nhìn cái miếu này xem, nhỏ thì không nói làm gì, xem tường kia xem, rồi mấy mảnh ngói, rồi cửa lớn kia, sạch sẽ như thế kia. Cái này rõ ràng là xây vội xây vàng cái chùa miếu! Những chùa miếu như vậy, đa số đều là do hòa thượng giả dựng nên. Mấy hôm trước không phải có tin tức đưa tin rồi sao? Có người chuyên giả mạo hòa thượng, xây mấy cái miếu nhỏ lừa gạt tiền nhang khói, thậm chí còn có người, chuyên môn tìm người trong hang núi để ra tay, lừa tiền lừa sắc. Ta đoán chừng, chúng ta liền là đụng phải tên lừa đảo."
"Không phải chứ? Vậy các ngươi còn đi à?" Một giọng nữ sợ hãi nói.
Sau đó là giọng của Mập Mạp vang lên: "Sợ gì chứ? Bàn gia đây cũng đã từng luyện tập, nếu mà là hòa thượng giả thì một mình ta đánh mười người cũng được!"
"Chém gió a..." Nữ tử rõ ràng là không tin, bất quá cũng không quá sợ.
Phương Chính nghe xong, lập tức bốc hỏa! Đang yên đang lành, hắn sao lại thành tên lừa đảo? Chính muốn xông ra để nói lý lẽ thì hệ thống vội ho lên một tiếng, Phương Chính lập tức đè xuống lửa giận, không thể nghi ngờ vẫn còn rất khó chịu.
Trong lúc lẩm bẩm, Phương Chính nhìn thấy năm người, hai nam ba nữ đi tới cửa chính.
Vừa đến cửa, Mập Mạp chống nạnh mà đứng, muốn làm bộ oai phong thêm chút dũng khí. Kết quả, sau khi đứng ở cửa chính, những ý đồ khoe khoang và đắc ý trong lòng đều nhạt dần xuống, cảm xúc táo bạo cũng vì thế mà bình ổn lại. Thầm nói: "Ha ha, đúng là tà môn, vừa đứng ở cửa chùa này mà ta vậy mà lại không giận nữa."
Nguyễn Dĩnh cười nói: "Ta thấy ngươi là hết hơi rồi, hết can đảm rồi có phải không?"
Nói xong, Nguyễn Dĩnh đi tới cạnh Mập Mạp, quả nhiên, nỗi lo lắng sợ hãi vốn có đều phai nhạt, dù còn thì cũng không nghiêm trọng như trước. Kinh ngạc nói: "Thật kỳ lạ, vừa bước vào chùa miếu này, tâm tình dễ chịu hơn hẳn."
Lư Tiểu Nhã và Giang Đình nắm tay nhau, hiếu kỳ bước đến, hai người cũng có cảm giác này, hai mặt nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
PS: Một tuần mới đã đến rồi, cầu phiếu đề cử, cầu hội viên bấm, cầu cất giữ, cầu khen thưởng! Tuần này để Hoàng Lương ta xông lên bảng một lần nhé, xin nhờ xin nhờ các huynh đệ tỷ muội!
Bạn cần đăng nhập để bình luận