Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 849: Giúp các ngươi

Trong khoảnh khắc đó, Mã người thọt như thể nghe thấy âm thanh hàm răng đồng loạt rớt xuống đất, trong lòng càng kinh hãi khi nhìn Phương Chính chẳng khác nào gặp quỷ. Hắn đòi tiền Mã Giang Bình đã lâu như vậy, một xu cũng không thấy, còn mất không ít tiền điện thoại. Kết quả Phương Chính vừa mở miệng, đã đòi được một vạn, rồi lại hai vạn... Mã người thọt chỉ thấy việc kiếm tiền từ nhỏ đến lớn của mình như muốn nổ tung! Tiền dễ kiếm như vậy, hắn còn điêu khắc cái gì? Đi tu! Đi hóa duyên mới đúng! Người khác cũng cảm thấy tương tự, nếu nói Mạnh Xương Minh đưa tiền vì còn chút lương tri, thì việc Mã Giang Bình đưa tiền đơn giản là vô lý hết sức! Mã Giang Bình là người thế nào, ai cũng biết rõ cả rồi... Mọi người hai mặt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu rốt cuộc chuyện gì xảy ra bên trong. Nhưng nhìn ánh mắt Phương Chính, thì trong vẻ tôn kính lại tăng thêm mấy phần kính sợ.
Đúng lúc này, một người phụ nữ kêu lên: "Phương Chính trụ trì, Mã Giang Bình còn nợ ta một ngàn đồng, đã hơn một năm rồi. Nàng có tiền mua xe, lại không có tiền trả nợ... Ai, Phương Chính trụ trì, ngài xem xem có được không..." Người phụ nữ cũng chỉ thử một chút, nhưng thật tâm vẫn muốn nhờ giúp đỡ nhiều hơn.
Kết quả Phương Chính mỉm cười, không đợi Mã Giang Bình hoàn hồn mà mắng, liền lớn tiếng nói: "Thí chủ, bần tăng cũng xin hóa duyên một ngàn đồng."
"Phương Chính, ngươi đừng quá đáng!" Mạnh Xương Minh nghe xong, thấy không ổn, hòa thượng này quả thật kỳ lạ! Chỉ cần mở miệng là có thể xin, ai cũng phải cho! Cứ như vậy, nhà họ sẽ phá sản mất! Nhưng ông lại phát hiện, Phương Chính lại nói với mình!
Trong tích tắc đó, Mạnh Xương Minh chỉ cảm thấy đầu óc ong một tiếng, thầm nghĩ: "Chết chắc rồi!" Quả nhiên, khi ông hoàn hồn lại thì vừa thấy Phương Chính đã cầm một ngàn đồng đưa cho người phụ nữ đòi nợ kia. Mạnh Xương Minh nhìn số tiền trong tay rõ ràng đã vơi đi, lòng đau như cắt, nhưng lại càng thấy lạnh sống lưng, cả người run lên! Cái cảm giác cơ thể không bị kiểm soát, cứ muốn tự động đưa tiền, nghĩ thôi đã thấy rợn tóc gáy! Bởi vì khi đưa tiền vừa rồi, ông không phải là không có ý thức, mà lúc đó có một loại thôi thúc không ngừng đưa tiền! Sau đó ông có hành động "ngầu" đầu tiên trong đời trước mặt Mã Giang Bình, là trực tiếp cướp tiền từ tay Mã Giang Bình, đếm mười tờ đưa cho Phương Chính. Cảm giác ấy, tuy có chút hả hê, nhưng chủ yếu là cảm giác tuyệt vọng như sắp bị giết chết...
Giờ khắc này, trước mắt ông hiện ra một khuôn mặt vặn vẹo vì giận dữ! Khuôn mặt ấy không ai khác chính là Mã Giang Bình!
Mã Giang Bình cười gằn nói: "Được, Mạnh Xương Minh, ngươi học được trò mới rồi, đúng không? Dám cướp tiền hả, phải không?"
"Không phải... Ta, ngươi cũng biết, hòa thượng này, ai da... ngươi bảo ta nói thế nào đây?" Giờ phút này, Mạnh Xương Minh sắp khóc đến nơi, chuyện này hoàn toàn không thể giải thích được mà.
Nhưng Mã Giang Bình dù sao cũng không phải là kẻ điên, sau khi nổi giận, trong lòng cũng thấy lạnh toát. Vừa nãy khi Phương Chính đòi nợ, nàng cũng không tự chủ được mà đưa tiền, cảm giác giống như muốn cho từ tận đáy lòng, không thể ngăn cản được. Cảm giác đó thực kỳ quái...
Nghĩ đến đây, Mã Giang Bình biết không thể tiếp tục thế này nữa, nếu không số vốn liếng nàng vất vả tích góp được sẽ tan thành mây khói. Vừa định mở miệng, thì nghe thấy người đàn ông ngồi đối diện mình lên tiếng: "Phương Chính trụ trì, nàng còn nợ nhà chúng ta ở chợ vỉa hè năm trăm đồng chưa trả đó. Ngài xem..."
Người đàn ông vừa mở miệng, mấy người xem náo nhiệt khác cũng nhao nhao đòi nợ, nhà thì thiếu một trăm, nhà kia thì năm mươi. Như thế cũng đã đành, tệ hơn nữa là, lại có người bắt đầu gọi điện thoại, gọi bạn bè tới tính tiền!
Trong tích tắc đó, Mã Giang Bình chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhìn người không rõ, tai ù đi, nghe không ra gì. Nàng chỉ thấy rõ một mình hòa thượng áo trắng. Nàng cũng chỉ nghe rõ một mình hòa thượng đó lặp đi lặp lại: "Bần tăng xin hóa duyên..."
Sau đó, còn lại là nàng dùng ánh mắt tuyệt vọng nhìn vị hòa thượng trước mắt, rồi máy móc móc tiền ra trả. Khi người nhà của Mã Giang Bình càng lúc càng đến nhiều, mọi người vốn đã biết gia cảnh của Mã Giang Bình cũng không tệ. Nhưng Mã Giang Bình rất ít khi khoe khoang, ai cũng tưởng nàng chỉ là bề ngoài có vẻ khá giả. Thậm chí có người còn cảm thấy Phương Chính ra tay quá ác, giúp mọi người đòi tiền thế này thì có khác gì muốn cắt đường sống của nhà Mã Giang Bình! Ai mà chịu nổi cảnh nợ nần chồng chất như thế... Nhưng khi họ thấy Mã Giang Bình lôi ra một chồng tiền từ dưới đáy tủ thì tất cả đều bừng tỉnh ngộ ra, tất cả đã bị lừa! Con mụ này đúng là cáo già, có tiền mà không trả! Thế là những người ban nãy còn đồng tình nàng thì giờ nhao nhao vươn tay ra, ai nợ bao nhiêu lấy bấy nhiêu, không chút nể nang.
Khi đám đông tản đi hết, Mã Giang Bình nhìn hai chồng tiền còn lại trong tay, ngồi bệt xuống đất mà gào khóc... Mạnh Xương Minh cũng như cha mẹ chết, ngồi đó than vãn: "Xong rồi, xong rồi... Tất cả đều xong hết rồi. Đã sớm nói với ngươi, có vay có trả thì vay lại không khó, ngươi cứ nhất quyết không nghe, tưởng người ta là đồ ngốc cả à. Còn nói gì mà đồ ngốc thì tiêu tiền của mình, người thông minh xài tiền của người khác, ai đòi nợ thì cứ giả nghèo, chỉ cần đối phương còn chút mặt mũi, thì sẽ không vạch mặt mình ra. Bây giờ thì hay rồi, ai cũng biết mình là loại người gì, sau này sống sao đây..."
Mã Giang Bình khóc rống lên: "Bây giờ thì anh biết trách tôi à? Lúc vay tiền ăn ngon uống sướng thì sao anh không nói hả?"
Mạnh Xương Minh tự tát mình một cái rõ đau nói: "Lúc đó tôi bị ma quỷ ám rồi, ai..."
"Ba, mẹ, vẫn còn người chưa đi đâu kìa." Đúng lúc này, Mạnh Đức rụt rè lên tiếng.
Hai người nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn, kinh ngạc phát hiện, Phương Chính vẫn còn đứng trong phòng! Thấy Phương Chính, hai người lập tức thót tim, Mã Giang Bình ban nãy còn ăn nói sắc sảo, thì giờ sợ hãi đến mức không dám hé răng, môi cũng run lên, một lúc sau mới nói: "Phương... Đại... Đại sư, bọn con trả nợ xong cả rồi, sao ngài vẫn chưa đi? Ngài muốn ép c·h·ế·t bọn con sao?"
Phương Chính mỉm cười nói: "Hai vị thí chủ, thấy trả tiền thì thiệt sao?"
"Thiệt chứ..." Mã Giang Bình muốn khóc đến nơi, thế này mà gọi là thiệt, đây là thiệt hại nặng nề! Không những nôn ra hết mấy năm vay mượn, mà giờ thanh danh cũng mất sạch, sau này không dám ló mặt ra ngoài nữa. Nhưng cho dù có không ra ngoài thì thể nào cũng bị người đời sau lưng dèm pha... Càng nghĩ càng thấy thê lương.
Phương Chính tiếp lời: "Thí chủ, nhưng hai người nghĩ bần tăng đến giúp Mã thí chủ đòi tiền?"
"Nếu không thì sao?" Mạnh Xương Minh đau khổ hỏi.
Phương Chính lắc đầu nói: "Đúng, nhưng cũng không đúng. Bần tăng đến đây lần này, chủ yếu là để giúp hai vị."
"Giúp chúng ta?" Mạnh Xương Minh và Mã Giang Bình ngẩn người, sau đó Mã Giang Bình bĩu môi nói: "Ngươi thật là giúp một tay tốt hết sức, tôi cám ơn ngài nha..." Trong giọng nói đầy oán khí.
Phương Chính lấy điện thoại di động ra, mở lên, sau đó đưa cho Mã Giang Bình: "Tự mình xem đi."
Mã Giang Bình ngờ vực cầm lấy xem, sắc mặt lập tức biến đổi... Phương Chính nói: "Nợ tiền không trả, chính là con nợ xấu. Nhà nước có quy định mới, phàm là con nợ xấu, thì sẽ xử lý theo quy định của nhà nước. Nếu Mã thí chủ trực tiếp đi kiện ra tòa, thì chỉ cần tốn mấy trăm đồng phí tố tụng, rồi tòa án sẽ ra quyết định cưỡng chế thi hành, chi phí phản đối các loại đều do ngươi gánh chịu. Hai vị nghĩ xem, nhiều người như thế, lại còn đi lại vất vả, số tiền đó sẽ là bao nhiêu? Đây là các chi phí phát sinh ngoài định mức đấy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận