Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1295: Phương Chính ví von

Chương 1295: Phương Chính ví von
Hầu tử mắt thấy con chó vàng phát điên rồi, hắn tranh thủ thời gian nhanh chân chạy, ba chân bốn cẳng leo lên cây. Chó không leo được cây, dưới gốc cây cứ gâu gâu sủa một hồi, xác định tên lưu manh hầu tử này không xuống, lúc này mới tức giận gầm lên hai tiếng, không cam lòng bỏ đi. Chờ chó đi rồi, hầu tử tranh thủ thời gian tụt xuống, về núi. Hồng hài nhi nấp ở phía xa thấy vậy, cũng thở phào nhẹ nhõm, nhiệm vụ bảo tiêu hoàn thành xuất sắc, về nhà thôi!
"Sư phụ, con chó kia hung quá, không cho sờ." Hầu tử tội nghiệp nói.
Phương Chính nói: "Ngươi tay không đi, đương nhiên không cho ngươi sờ."
Hầu tử không hiểu hỏi: "Ý gì?" Sau đó lông mày nhướng lên nói: "Ta hiểu rồi!"
Thế là hầu tử về phía sau bếp, cầm cái bánh gạo nếp xuống núi.
Không lâu sau, dưới núi lại vang lên tiếng chó sủa.
"Ngao ngao ngao..."
"Cho ngươi ăn, ngươi còn cắn ta? Không phải một con chó ngoan!" Hầu tử lần nữa leo lên cây!
Con chó vàng ở phía dưới quanh quẩn một hồi, lúc này mới bỏ đi.
Hầu tử vô cùng phiền muộn về núi.
Con chó vàng về đến nhà, chợt nhìn thấy một cái bánh gạo nếp, lông mày nhướng lên, chạy tới ăn, đắc ý thầm nghĩ: "Lấy ở đâu mà ngon thế, ngon thật... ha ha..."
Hồng hài nhi ngồi xổm ở một bên thấy cảnh này, che mặt, thầm nói: "Còn tưởng con chó này không ăn bánh gạo nếp, thì ra là mắt không dùng được, không thấy. Đáng thương hầu tử."
Hầu tử tội nghiệp đứng trước mặt Phương Chính, nói: "Sư phụ, con lại thất bại rồi."
Phương Chính buông mẩu trúc lạnh trong tay nói: "Biết vì sao thất bại không?"
Hầu tử lắc đầu, nói: "Không biết, con cho nó ăn, nó vẫn cắn con. Con chó kia điên rồi!"
Phương Chính lắc đầu, từ trong túi bên người lấy ra một con dao phay đưa cho hầu tử, nói: "Ngươi cầm cái này đi, sau khi trở về, nói cho vi sư kết quả."
Hầu tử sững sờ một chút, dao? Đây là đi trộm chó hay giết chó?
Bất quá có dao trong tay, hầu tử cũng không sợ, cùng lắm thì đánh một trận thôi! Ai sợ ai chứ!
Thế là hầu tử hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang xuống núi.
Con chó vàng đang phơi nắng, chợt nghe ngoài cổng một tiếng la, ngẩng đầu lên, thì ra hầu tử lại tới!
Con chó vàng nổi giận, đứng lên, không thèm nghe hầu tử nói nhiều, trực tiếp xông lên chuẩn bị cắn!
Gâu gâu gâu...
Một tràng tiếng chó sủa giận dữ vang lên, hầu tử nhìn dáng vẻ hung hăng của con chó vàng, cũng có chút sợ, bất quá vẫn rút dao phay từ phía sau lưng ra, chuẩn bị đánh!
Gần như là ngay lúc dao phay được rút ra, con chó vàng bỗng mở to hai mắt nhìn, khựng lại, lật nghiêng người lăn lông lốc tới trước mặt hầu tử!
Hầu tử thầm nghĩ: "Khá lắm, còn muốn chơi chiêu trượt cỏ?"
Hầu tử giơ dao phay lên, con chó vàng nhân cơ hội nằm xuống đất, tứ chi dang rộng, thu răng lại, lè lưỡi, cụp đuôi, rũ tai, một bộ ta rất dễ thương, cũng rất sợ dáng vẻ...
Hầu tử thế là ngơ ngác, dụi dụi mắt, ngẩng đầu nhìn một chút phía trước, nhìn xuống dưới đất dáng vẻ làm nũng, chìa bụng, chờ ve vãn chó...
Hầu tử có cảm giác phảng phất như trong mơ, cuối cùng lắc đầu, sờ lên bụng chó, thầm nói: "Quả nhiên, võ công cao đến mấy cũng sợ dao phay mà..."
Chờ hầu tử đi, con chó vàng tranh thủ thời gian đứng lên, kẹp đuôi bỏ chạy, vừa chạy vừa thầm nói: "Má ơi, làm ta sợ muốn chết, chủ nhân hôm qua vừa dùng cái đồ chơi đó lau cổ gà ngay trước mặt ta... nếu không phải ta phản ứng nhanh, tám phần cũng bị cắt cổ rồi."
Hồng hài nhi trốn ở một bên gãi gãi đầu nói: "Ghê thật, thảo nào sư phụ bảo mình cầm một con dao phay trước của Trình gia về, thì ra con chó này từng thấy cái dao dùng giết gà, bên trong sợ hãi rồi!"
Hầu tử lần nữa đi lên núi, đưa dao cho Phương Chính, nói: "Sư phụ, con đã hoàn thành nhiệm vụ. Nhưng con vẫn không hiểu, chuyện này liên quan gì đến câu hỏi của con?"
Phương Chính thu dao phay, thản nhiên nói: "Con người ai cũng ti tiện, người Hoa bên trong quá hiền lành, giống như ngươi vậy, cầm bánh gạo nếp cho chó ăn, chó cũng chỉ nghĩ trên trời rơi xuống thôi, chẳng liên quan gì đến ngươi, nên cắn vẫn cắn ngươi. Nhưng khi ngươi cầm dao phay tới, đánh cho nó sợ, nó sẽ vẫy đuôi nịnh nọt ngươi. Dù sao ví von như vậy có hơi quá, nhưng người ta... mặc kệ là người phương Tây, hay người phương Đông, tất cả mọi người đều có chung một tật xấu. Đó chính là, càng thích chơi với kẻ mạnh, đặc biệt là những kẻ hay ức hiếp người khác, hoặc từng ức hiếp mình. Tựa như theo chân những người đó, mình cũng sẽ tỏ vẻ rất mạnh vậy. Nước R từng mạnh hơn, đánh Mỹ kém chút phải giơ cờ trắng. Bọn chúng hung hãn, khiến cho bọn người nhát gan khiếp sợ, nên họ bằng lòng chơi với người hung hãn như vậy."
Hầu tử bừng tỉnh đại ngộ nói: "Đây không phải ti tiện sao?"
Phương Chính ha ha cười nói: "Cho nên mới nói, tôn nghiêm không phải là nhường mà có, là phải đánh ra. Khi con chó kia phát hiện đánh không lại ngươi, mới chịu thành thành thật thật nằm xuống, cùng ngươi giao lưu, sau đó nói là bình đẳng, bọn nó là thân mật. Nếu không, dù ngươi tỏ ra vô hại đến đâu, cũng chỉ bị đối xử khác biệt. Đó chính là cái gọi là tiêu chuẩn kép, cùng sờ bụng mà kết quả hoàn toàn khác."
Hầu tử nói: "Ừ... vậy à, con có chút hiểu rồi. Sư phụ, chẳng lẽ làm người tốt không có tiền đồ?"
Phương Chính ha ha cười nói: "Vi sư giảng là về nguồn gốc lịch sử, còn hiện tại ấy à, vũ lực vẫn là tiền đề cho bình đẳng. Bất quá, lễ phép cũng rất quan trọng, không thể không thừa nhận, dân nước R sau khi cướp bóc được một đống tiền, giáo dục toàn dân đã đuổi kịp bọn người châu Âu phát tài nhờ cướp bóc. Thêm vào đó, văn hóa của nước R rất nông cạn, cơ bản là một trang giấy trắng, cho nên họ tiếp xúc đến cái gì sẽ học cái đó, họ rất giỏi học tập, bắt chước, thậm chí vượt qua. Vì vậy, sau khi nước R thể hiện được sức mạnh vũ lực, chứng minh thực lực, lại dùng lá bài lễ phép để mở rộng thị trường ở các nước khác. Còn chúng ta, Trung Quốc thì khác, năm nghìn năm văn hóa, năm mươi sáu dân tộc, trải dài trên bản đồ nhiều kinh độ và vĩ độ, tạo ra sự khác biệt văn hóa riêng của từng vùng miền cùng với những ảnh hưởng văn hóa sâu sắc. Cùng một sự việc, chúng ta cho là đúng, người châu Âu thấy lại sai, thế là họ bảo ngươi không có lễ phép. Thêm nữa, Trung Quốc cận đại là nước bị xâm lược, người dân chịu đủ khổ cực, vừa mới bò ra khỏi địa ngục chưa được một trăm năm. Cộng thêm diện tích lãnh thổ rộng lớn, dân số đông đúc, dù thần thánh đến cũng không thể nào trong một chốc mà phổ cập giáo dục, khiến tất cả mọi người đuổi kịp trình độ phát triển của các nước khác. Thế nhưng kinh tế lại chậm hơn bọn họ, thế là khi một nhóm người xuất hiện ở nước ngoài, bởi vì bất đồng thói quen, bởi vì các vấn đề khác nhau, cộng thêm thành kiến nhận định và phóng đại, cuối cùng dẫn đến kết quả như hiện tại. Đương nhiên, trong chuyện này có nhiều yếu tố chính trị... Bọn đế vương từng huy hoàng nay tàn lụi, bọn nông dân ngày xưa nay muốn đứng trên đầu bọn họ, chuyện đó họ không thể chấp nhận được. Họ giống như người phụ nữ sắp bị cưỡng hiếp, đối mặt với tên tráng hán đó, miệng thì mắng đồ vương bát đản, hạ lưu, vô sỉ, nhưng vẫn phải đối mặt với thực tế đau khổ. Để tình hình đỡ tệ hơn chút, họ liền mắng lại ác liệt hơn...".
Bạn cần đăng nhập để bình luận