Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 724: Thiên Long trì diệu dụng

Chương 724: Công dụng diệu kỳ của ao Thiên Long Nước trong ao Thiên Long không phải loại nước bình thường, Phương Chính nhẹ nhàng nâng lên, chạm vào thì lạnh buốt nhưng không thấu xương, vô cùng thoải mái. Cảm giác này, không khác gì nước Vô Căn trong bình bát Phật của hắn."Thật là tuyệt, cả một cái hồ nước Vô Căn lớn như vậy... đúng là một bảo bối!" Phương Chính không kìm được thốt lên.
Đồng thời, ở giữa hồ có một con đường nhỏ kéo dài ra xa, con đường này không hề bị nước nhấn chìm, mà lộ ra một phần nhỏ trên mặt hồ, mực nước vừa vặn không vượt lên, nhìn từ xa giống như con đường cùng mặt nước hòa vào làm một. Nhìn từ trên cao, tựa như một con đường đang vươn về phía trước trên mặt gương xanh biếc, chỗ rộng hẹp vừa phải, vị trí cũng cân đối, mọi thứ đều hài hòa như tự nhiên, vô cùng mỹ lệ.
"Không hổ là sản phẩm của hệ thống..." Phương Chính nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng dùng một câu khen ngợi đơn giản mộc mạc, thở dài nói: "Quá đỉnh!"
Bất quá Phương Chính lại bực mình: "Hệ thống à, ao Thiên Long này nhất định phải đặt ở chỗ đó sao? Không thể để ta tự chọn vị trí à?"
"Có thể chứ, nhưng là vừa nãy ngươi không nói gì, ta tự động giúp ngươi đặt vào rồi. Vật này lớn như vậy, ta cũng không thể cầm giúp ngươi mãi được." Hệ thống mang theo vài phần cười xấu xa nói.
Phương Chính nghe xong, lập tức trợn trắng mắt, hệ thống này đúng là lòng dạ hẹp hòi! Chẳng qua chỉ nói một câu ăn bớt của hắn thôi sao? Vậy mà quay sang đặt ngay ao Thiên Long ở cửa chính... Bất quá việc này xem ra lại hay, thật sự là quá đẹp!
"Đẹp quá! Ta đi xem chùa của chúng ta!" Độc Lang cảm thán một tiếng xong liền nhanh chân chạy về phía trước.
Sóc nhỏ và Hầu tử cũng đuổi theo sát phía sau.
Phương Chính thấy vậy, mỉm cười, nhà mình có sự thay đổi lớn như vậy, ai mà không muốn đi xem chứ? Bất quá dù gì hắn cũng là sư phụ, cũng phải chú ý chút hình tượng, nên không chạy theo. Thế là Phương Chính chậm rãi chắp tay sau lưng đi qua, lúc này Phương Chính mới phát hiện, Hồng Hài Nhi nhóc con kia vậy mà không đi theo chạy. Bất quá Phương Chính lười hỏi lý do của hắn, từ khi có chuyện nhân sâm là củ cải các kiểu, hắn cũng không thèm chấp cái tên tiểu tử ngốc nghếch này nữa.
Nghiêng người nhìn qua, nước ao Thiên Long trên hành lang như một tấm gương, vừa vặn phản chiếu những người đi lại, Phương Chính nhìn bóng áo trắng của nhà sư trong nước, không nhịn được thán phục: "Bần tăng lại đẹp trai như vậy rồi sao? Chậc chậc... Ai nói con gái dậy thì mới thay đổi? Bần tăng chẳng phải cũng thay đổi rồi sao?"
Lời Phương Chính nói không hề giả dối, uống nước Vô Căn, ăn gạo lứt, lại được Phật khí tẩy rửa, Độc Lang, sóc nhỏ, Hầu tử đều đã có thay đổi rất lớn, huống chi là trụ trì, người được lợi nhiều nhất là Phương Chính? Từ khi Phương Chính tu luyện Long Tượng Đoán Thể thuật, thân thể tựa hồ lại cao thêm một chút, khoảng một mét tám, vóc dáng cân đối đến mức tỷ lệ vàng, cơ bắp lớn nhỏ cũng rất hài hòa mang theo sức mạnh, nhưng không phải loại cơ bắp cuồn cuộn của mấy người cuồng thể hình. Về phần dung mạo, cũng đang lặng lẽ thay đổi, nhìn lâu thì không có cảm giác gì. Sự thay đổi này diễn ra một cách âm thầm, nếu lấy ảnh chụp của Phương Chính một năm trước ra so sánh, chắc chắn sẽ giống như hai người khác nhau, quả là khiến người ta kinh ngạc!
Ngay lúc Phương Chính đang tự mãn với chính mình thì ngẩng đầu lên liền thấy sóc nhỏ, Độc Lang, Hầu tử đứng thành một hàng, há to miệng nhìn về hướng Nhất Chỉ tự.
Phương Chính thấy lạ, cái gì mà khiến chúng có phản ứng lớn vậy?
Đi đến bên ao Thiên Long, nhìn lại, Phương Chính lập tức ngây người trước cảnh đẹp trước mắt!
Trời xanh mây trắng, gạch xanh tường đỏ, bích trúc kim la hán, cây bồ đề xanh tươi, như thần môn gác chuông, lầu canh, tất cả đều được phản chiếu trong ao Thiên Long, trên dưới sao y bản chính, phản chiếu khúc xạ hoàn hảo, trong chốc lát, Phương Chính có một cảm giác tinh thần hoảng hốt, rốt cuộc là ngôi chùa trên đất hay trong ao Thiên Long mới là chùa thật?
Nghĩ đến ngôi chùa đổ nát một năm trước, rồi nhìn lại bây giờ, trong lòng Phương Chính tràn đầy cảm giác tự hào, mình đã không uổng phí một năm qua rồi!
Nghĩ đến đây, Phương Chính chắp tay sau lưng, đi dạo một vòng, tản bộ, trở về chùa, tâm tình thoải mái, hắn quyết định bữa tối sẽ thêm món!
Vào đến hậu viện, một mảng màu xanh lục đập vào mắt, nhìn kỹ lại thì đó là cây nhân sâm hướng thiên. Lúc này Phương Chính mới nhớ ra hình như hôm nay còn chưa tưới nước cho nhân sâm này! Đi tới, điểm một cái, từ vòng tay, linh khí phật dược bay ra, rơi xuống trên cây linh sâm, trong mơ hồ, Phương Chính phảng phất thấy cây linh sâm vui vẻ rung rẩy.
Phương Chính dụi mắt, nhìn lại lần nữa, linh sâm không nhúc nhích."Hoặc là hoa mắt, hoặc là gió thổi." Phương Chính lẩm bẩm một câu, không để ý đến.
Tâm tình đang tốt, ăn cơm thôi, làm việc thôi, bất quá Phương Chính rõ ràng là đang có chút không yên... Ăn cơm xong, về phòng, sờ lấy mười tám hạt sen trong túi, đây là mười tám hạt Phật liên. Phương Chính tin rằng, nếu ném thứ này vào ao Thiên Long, trăm phần trăm có thể lập tức nở hoa, tô điểm thêm cho ao Thiên Long càng thêm hoàn mỹ.
Nhưng mà Phương Chính không dám làm vậy, sự xuất hiện của ao Thiên Long đã đủ khó giải thích rồi, cho dù có thể coi là động đất gây ra. Thế nhưng động đất mà lại hoàn mỹ như vậy, còn gây ra cả suối nước. Bản thân nó đã có chút khó tin rồi, lại còn nở hoa sen, thì dù là kẻ ngốc cũng biết là có vấn đề.
Cho nên Phương Chính nhẫn nại không tung hạt giống ra, việc này không thể nóng vội, chỉ có thể từ từ chờ đợi... Ít nhất phải đợi đến khi chuyện này lắng xuống.
Đến tối, trong mơ Phương Chính thấy ao Thiên Long nở đầy hoa sen, còn có cá chép bay lên không, kết quả con cá chép lật một cái, để lộ bụng, trên bụng đột nhiên mọc ra móng rồng!
Phương Chính giật mình tỉnh giấc, nhìn ra ngoài, trời vẫn còn tối. Xem điện thoại, cũng sắp đến giờ dậy rồi...
Ra khỏi chùa, nhìn ao Thiên Long tĩnh lặng phản chiếu những vì sao trên bầu trời đêm, Phương Chính phảng phất thấy được cả một vùng trời sao vô tận, nội tâm vốn có chút tạp niệm bởi vì Phật liên ảnh hưởng, trong nháy mắt liền bình tĩnh lại."Hệ thống, ao Thiên Long này có chút khác thường, nó phản chiếu ra đồ vật, so với những ao nước khác có vẻ không giống nhau. Ao Thiên Long này càng thêm rõ ràng, nhìn bóng của nó, lại nhìn nước khác, như là đã đánh bóng vậy." Phương Chính tò mò hỏi.
"Ao Thiên Long trong mắt ngươi chỉ là một cái hồ lớn hơn, nhưng dù là hồ nước, nó cũng là hồ nước của Linh Sơn. Sở dĩ nước này được gọi là Thiên Long Trì, là bởi vì ở Linh Sơn nó được dùng để nuôi dưỡng thiên long! Bên trong có cá chép, cá chép hấp thụ phật khí, tùy ý hóa long. Nếu có cao tăng hữu duyên gặp, con rồng này sẽ trở thành hộ pháp thiên long cho cao tăng. Ao như vậy, trời sinh mang theo long khí, hấp thụ phật khí, đồng thời tản ra linh khí nuôi dưỡng vạn vật. Với ao như vậy, bóng của nó càng rõ ràng, có gì kỳ lạ đâu?" Hệ thống nói.
Phương Chính nghĩ ngợi thấy cũng có lý, gãi gãi mũi, vừa nhấc chân đi lên ao Thiên Long. Đối với người khác mà nói, ao Thiên Long là hồ nước, nhưng đối với Phương Chính người có phổ độ giày thì đây chỉ là một cái bình đài thôi.
Giang hai tay ra, Phương Chính hít sâu một hơi, Long Tượng Đoán Thể thuật được hắn tung ra! Trước kia hắn đều tập trong tự viện, nhưng chùa chiền dù sao cũng có chút nhỏ hẹp, mà còn chia làm hai nữa. Tiền viện có đại điện, lại có một gốc bồ đề chiếm diện tích lớn. Hậu viện thì có chuồng chó, một trụ kình thiên linh sâm, bàn ghế, cho nên mỗi lần tập hoặc là phải ra ngoài, hoặc là chỉ có thể tập chút ít.
Bạn cần đăng nhập để bình luận