Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 241: Làm người tốt thật sự sảng khoái

Ngày thứ ba, ngày thứ tư, ngày thứ năm...
Một tuần sau, vào buổi sáng khi đi dạo phố, Lưu Đái Phân gặp một đồng nghiệp bảo vệ môi trường khác, đối phương là một ông chú có mái tóc hơi hoa râm. Hôm nay tâm trạng ông chú có vẻ rất tốt, vừa thấy mặt đã lên tiếng chào hỏi: "Này, mang phân, hôm nay chắc là ngày phát lương rồi nhỉ? Ha ha... Nghe nói sắp tăng lương, bọn mình được thêm mấy chục đồng đấy. Tháng này tính ra, chắc cũng được hơn 1.800 tệ. Chậc chậc... Tiết kiệm chút đỉnh, mỗi tháng có thể dư ra mấy trăm tệ."
Nhưng những lời này lọt vào tai Lý Hạo Bằng thì như sét đánh giữa trời quang! Công việc vất vả thế này mà một tháng chỉ được có 1.800 tệ thôi sao? Tiền thưởng mà hắn cho đám streamer cũng phải một hai nghìn tệ... Nghĩ đến năm vạn tệ hắn đã vung ra, lại nghĩ đến lời ông chú kia nói mỗi tháng tiết kiệm được mấy trăm, vậy thì năm vạn tệ này phải để dành bao lâu?
Lý Hạo Bằng đâu phải kẻ ngốc, mới học hết lớp 6 nhưng phép chia thì vẫn biết. Một tháng để dành được 400 tệ, một năm được 4.800 tệ, vậy năm vạn tệ... Khoan hãy kể đến tiền của bố hắn đã kiếm được trước đó, dù cho chỉ một vạn tệ là tiền mẹ hắn để dành thì số tiền ấy phải tích góp bao lâu mới có được? Hơn hai năm trời! Vậy mà lúc hắn tiêu tiền, hết có bao lâu? Vài phút!
Trong khoảnh khắc ấy, Lý Hạo Bằng chỉ cảm thấy đầu óc ong ong, cả người hoảng loạn như mất hồn, nhìn mẹ mình vẫn đang quét đường, rồi nghĩ lại về chính mình...
Không biết từ bao giờ, nước mắt đã tuôn rơi như mưa, hắn hoàn toàn không nhận ra mình đã có thể điều khiển được thân thể, cứ ngơ ngơ ngác ngác tiến đến chỗ Lưu Đái Phân đang vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của đối phương, hắn phù phù quỳ xuống đất, khản giọng hô: "Mẹ! Con sai rồi! Con thật sự sai rồi..."
Trong giây phút ấy, Lưu Đái Phân hoàn toàn không biết nên làm gì, chỉ cảm thấy hôm nay mặt trời mọc hơi sớm, mà trời vẫn có nắng...
"Trời có nắng!" Phương Chính mở rộng cửa chùa, ngắm nhìn mặt trời đang lên ở phương Đông, cười nói.
"Trụ trì, hôm nay tâm trạng của ngài tốt nhỉ." Hầu Tử đang quét sân lên tiếng hỏi.
Phương Chính cười ha hả: "Tâm trạng ta thật sự không tệ, nhưng mà tâm trạng của một vài người khác thì lại đang rất tệ." Vừa nói, điện thoại của Phương Chính liền vang lên.
"Pháp sư Phương Chính, ta muốn phá tài..." Chu Lâm vừa nói, giọng lại có chút hưng phấn. Cô nghe theo lời Phương Chính, cố gắng đi về phía nam, kết quả đã gặp tổng giám đốc trang web, nữ cường nhân Thanh tỷ! Hai người hàn huyên một hồi rồi trở nên thân thiết, Thanh tỷ muốn dốc lòng bồi dưỡng cô, đồng thời ký hợp đồng, mỗi năm đều có lương cứng cố định, hơn nữa còn rất cao, cả trăm vạn tệ! Không vui mừng sao được?
Phương Chính cười tủm tỉm: "Nếu không cô đừng phá tài nữa, trả lại ta thì sao?"
"Đừng! Đại sư, ta sai rồi, cái đó, tiền bao giờ ngài cho ta chuyển lại? Ta giục ngài mấy ngày rồi, ngài không vội mà mẹ của bọn nhỏ chắc chắn đang rất sốt ruột." Chu Lâm vội vàng nhận lỗi, từ lúc quen Phương Chính tới giờ, hắn đưa cho cô hai câu nói, kết quả một lần thì cứu được mạng, một lần thì mang tới tiền đồ, cô nào dám đắc tội vị Phật sống này?
Phương Chính cười nói: "Đó là kết quả của việc cô tích đức làm việc thiện, ta chỉ là vô tình mà thôi. Còn tiền ấy à, có thể trả lại, nhưng trả bằng cách nào, thì chính cô phải nghĩ ra. Ta không am hiểu cái này... Thôi được rồi, ta phải ăn cơm đây, bái bai."
Nói xong, Phương Chính liền cúp máy.
Ở đầu dây bên kia, Chu Lâm tức giận dậm chân: "Địa chỉ cũng không có một cái nào, ngài bảo ta đi đâu mà trả tiền? Đúng là một đại sư chuyên đào hố..."
Mặc dù phàn nàn, Chu Lâm vẫn vội vàng bắt đầu hành động. Trước đây làm việc thiện thì cô thấy an lòng, giờ làm việc thiện còn có thể gặp may mắn, cô thực sự không tìm ra lý do gì để không làm việc tốt nữa. Chu Lâm suy nghĩ một chút, đối phương là nhân viên vệ sinh môi trường của huyện Tùng Vũ, vậy thì cứ đến đó nghe ngóng, chắc chắn sẽ tìm được người thôi. Thế là lập tức lên đường...
Đến khi Lưu Đái Phân nhận được năm vạn tệ thì lại một mực từ chối, trả lại cho cô.
Chu Lâm ngạc nhiên hỏi: "Dì ơi, dì làm gì vậy?"
"Cô bé là người tốt, số tiền này cô xứng đáng nhận được. Dù số tiền này lớn thật, nhưng có đáng gì so với đứa con trai của dì, trải qua chuyện lần này, nó đã trưởng thành rồi. Cuộc sống của dì có hy vọng, chẳng qua là năm vạn tệ thôi mà? Dì vẫn còn trẻ, có thể kiếm lại được!" Lưu Đái Phân vui vẻ nói.
Chu Lâm cười khổ nói: "Dì ơi, dì thấy con già lắm à? Dì kiếm được tiền thì sao con lại không kiếm được chứ? Số tiền này dì phải nhận lại đi, nếu không người ta sẽ mắng chết con mất, danh tiếng bị ảnh hưởng, tổn thất sẽ lớn lắm. Dì coi như xin thương xót con, nhận lấy đi."
Chu Lâm ăn nói rất khéo léo, ba câu hai lời đã khiến Lưu Đái Phân cảm thấy, không nhận số tiền này, chẳng khác nào đang hại Chu Lâm. Đến đường cùng, Lưu Đái Phân đành phải nhận, nhưng bà cũng hiểu rằng, cô bé trước mắt là người tốt, nên bà không ngừng nói lời cảm ơn.
Chu Lâm đã đi rất xa, nhưng khi quay đầu nhìn lại, Lưu Đái Phân vẫn đứng đó vẫy tay với cô.
Ngày hôm ấy, Chu Lâm thực sự có một câu: "Ta phát hiện, làm người tốt, còn thoải mái hơn cả tìm được bạn trai nữa! Mặc dù ta vẫn chưa có bạn trai..."
Phương Chính nhận được tin của Chu Lâm, hài lòng mỉm cười.
"Chúc mừng ngươi, lại làm một chuyện tốt." Hệ thống nói.
Phương Chính nói: "Không có thưởng thì chúc mừng suông làm gì."
Hệ thống: "@#$%..."
Theo danh tiếng của Nhất Chỉ tự ngày càng vang xa, khách hành hương đến Nhất Chỉ tự thắp hương cũng ngày một đông hơn, tiền hương hỏa Phương Chính thu được mỗi ngày cũng ngày một nhiều lên. Dù sao thì, không phải ai đến đây cũng chỉ ném vào một hai đồng bạc.
Đêm xuống, Phương Chính nhìn một giường tiền xu tiền giấy, mắt cười tít cả lại.
"Đẹp không?" Hệ thống hỏi.
Phương Chính gật đầu nói: "Đẹp chứ."
"Nhìn đủ chưa?" Hệ thống hỏi.
"Chưa." Phương Chính đáp.
"Vậy thì cứ từ từ mà nhìn đi, dù sao cũng chỉ là tạm thời đặt ở chỗ ngươi mà thôi." Hệ thống nói.
Mặt Phương Chính lập tức tối sầm lại: "Hệ thống, khi ta không bảo ngươi nói, thì ngươi có thể yên lặng một chút được không? Ngươi cứ nói năng kiểu này, mà lọt ra ngoài thì dễ bị ăn đòn lắm đó."
"Ồ, vậy thì ngươi cứ đánh ta đi." Hệ thống nói.
Phương Chính ngửa mặt nhìn trời nói: "Rồi sẽ có một ngày ta sẽ cho ngươi một trận!"
Nói xong, Phương Chính liền thu hết số tiền mệnh giá một tệ, năm hào, năm tệ vào, sau đó bỏ vào tủ quần áo. Cũng chẳng còn cách nào, hắn cũng có tủ đựng đồ đâu, trên núi lại không có ngân hàng, số tiền này chỉ có thể để như vậy thôi.
Ăn cơm tối xong, đóng cửa chùa lại, tựa vào gốc cây bồ đề, lấy điện thoại ra, tận hưởng giây phút yên tĩnh này, bầu trời ráng chiều đỏ rực như lửa, ánh nắng chiếu xuống, toàn bộ ngôi chùa như được dát lên một lớp vàng óng ánh, rất đẹp.
Phương Chính tùy ý lướt qua các tin tức mới, xem tin nhắn, đọc kinh văn, thời gian trôi qua thật nhẹ nhàng.
Đúng lúc này, cửa chùa bị gõ.
Phương Chính nhướng mày, đứng dậy ra mở cửa, chỉ thấy trước cửa là một ông lão, trán lấm tấm mồ hôi, bộ dạng thở hổn hển, rõ ràng là đã chạy một quãng đường khá xa.
Phương Chính chắp tay trước ngực nói: "A Di Đà Phật, thí chủ, có việc gì vậy?"
Ông lão cười khổ nói: "Pháp sư Phương Chính, ta là do lão già Đàm Cử Quốc kia giới thiệu tới, ta tên Sử Đại Trụ, ở thôn bên cạnh, nghe nói ngài Phật pháp cao thâm, có thể giải đáp nghi vấn cho người ta, nên ta đặc biệt tìm đến để xin một đáp án."
Bạn cần đăng nhập để bình luận