Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 877: Muốn bái sư

Chương 877: Muốn bái sư Nơi xa Phương Chính thấy cảnh này, khẽ lắc đầu, cảm thán nói: "Đã đến lúc bắt đầu đợt giáo dục tư tưởng rồi, viên đạn bọc đường trí mạng a! Ai… Sao không có thí chủ nào hối lộ bần tăng nhỉ? Bần tăng cũng có thể vào khuôn khổ mà..."
A đát a đát miệng, gia hỏa này đi về hậu viện.
Hồng hài nhi thành công trì hoãn thời gian, chờ đoàn du lịch trở về, tất cả hương đều đã đốt xong. Bất quá khi đoàn du lịch rời đi, sau lưng lưu lại vài đôi mắt oán hận!
Phương Chính đứng ở chính giữa, cá ướp muối đứng cạnh ống quần Phương Chính, tội nghiệp một bộ mặt, nhổ nước miếng, trong nước bọt còn có tàn hương. Cá ướp muối mắng: "Mấy tên keo kiệt này, vậy mà không thắp nổi một nén hương cao, phí công thổi thơm lâu như vậy, miệng lão tổ tông toàn là tro! Đại sư, lần này bàn tính ngươi tính sai rồi, mất cả chì lẫn chài."
Mặt Phương Chính đỏ bừng, lần này mất mặt quá nhiều rồi.
Con sóc đi theo gật đầu, hậm hực nói: "Sư phụ, sao mấy người này còn keo hơn cả sư phụ vậy?"
"Ừm… Hả?!" Phương Chính trợn tròn mắt.
Con sóc vội vàng nói: "Không phải, là sư phụ keo đối với bọn họ. Ách, cũng không phải, là bọn họ không keo với sư phụ... Cũng không phải, là..."
"Được rồi, ngươi đừng nói nữa, nói nữa vi sư sẽ nghĩ phạm giới." Phương Chính tức quá với cái tên ngốc này.
"Ách, sư phụ, ngươi phạm giới gì?" Con sóc yếu ớt hỏi.
"Sát giới." Phương Chính nói.
Con sóc: "..."
Tuy tốn công vô ích, nhưng thời gian vẫn phải trôi tiếp.
Khi mấy người quay người chuẩn bị đi nghỉ ngơi, sau lưng vang lên tiếng la: "Đại sư Phương Chính xin chờ một chút!"
Phương Chính ngạc nhiên, lại có người đến? Hôm nay sao lắm người vậy, quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng, chạy băng băng tới. Đồng thời vẫy tay, đến trước mặt, chân bị trượt, bịch quỳ trước mặt Phương Chính.
Phương Chính giật nảy mình, không phải vì người đàn ông quỳ xuống, mà vì lo lắng đối phương thấy cá ướp muối, liếc ra sau lưng, thấy cá ướp muối không biết lúc nào đã nằm dưới đất giả chết.
Thấy vậy, Phương Chính nhẹ nhàng thở ra, chắp tay trước ngực, ôn hòa cười nói: "Thí chủ, lần đầu gặp mặt không cần hành lễ lớn vậy."
Đối phương: "..."
Người tới là một đường chạy băng băng đến Hề Lương, Hề Lương dụi mắt, nhìn hòa thượng trước mặt, nghe giọng đối phương, trong lòng dâng lên cảm giác không đáng tin cậy.
Nhưng chính vì cảm giác này, khiến Hề Lương quyết định Phương Chính, dù sao trong video Phương Chính vốn là một người không đáng tin.
Thế là Hề Lương linh cơ khẽ động, thuận thế bái xuống, thành khẩn nói: "Đại sư, xin người dạy con y thuật!"
Vốn Phương Chính chỉ định trêu Hề Lương thôi, không ngờ đối phương kêu lên một tiếng làm hắn choáng váng, dạy đối phương y thuật? Chuyện gì thế này?
Hồng hài nhi cũng ngơ ngác, có người đến thắp hương bái Phật, cũng có người đến học điêu khắc, nhưng mà đây là học y thuật, chuyện gì vậy? Vì vậy hỏi: "Vị thí chủ này, có phải ngươi tính sai rồi không? Đây là chùa, không phải bệnh viện."
Hề Lương ngẩng đầu nhìn Phương Chính và Hồng hài nhi, nói: "Không sai được, các ngươi trong video chính là như thế này. Trừ khi trên đời có hai người giống các ngươi như đúc, nếu không ta tìm đúng người. Đại sư, xin người thu con làm đồ đệ, dạy con y thuật."
"Ách, ngươi người này cũng thú vị, người ta đi học còn đóng học phí. Ngươi cái gì cũng không cầm, chạy đến đây đòi học, cũng đúng là..." Hồng hài nhi hiểu ra, lắc đầu nói.
Hề Lương ngẩn ra, thầm nghĩ: Hòa thượng không phải chú trọng cổ pháp bái sư, học đồ sao? Khi nào thì hòa thượng lại nhanh nhạy thế?
Bất quá Hề Lương lập tức phản ứng lại, nói: "Con nguyện đóng học phí, bao nhiêu cũng chịu." Nói xong một mặt chờ mong nhìn Phương Chính.
Nhưng Phương Chính không trả lời, đứng im không nói một lời, như đang suy tư điều gì.
Hề Lương thấy Phương Chính không nói gì, cho rằng thành ý của mình chưa đủ, lập tức nói: "Đại sư, con người con có thể chịu khổ, khổ gì cũng ăn được."
Phương Chính nghe vậy, mới tỉnh ngộ lại, nhìn Hề Lương trước mắt, thầm nghĩ: Ta đi, hóa ra không phải mơ à. Vậy mà có người muốn nộp học phí học đồ thật. Đây là muốn phát tài đây mà!
"Đinh! Đừng có nằm mơ, phát tài gì không tồn tại. Ngươi sở học như thợ mộc, y thuật, vân vân đều không thể dùng kiếm tiền. Vậy nên ngươi nghĩ thu học phí? Hắc hắc…"
Phương Chính nghe xong, lập tức muốn chửi thề, cười khổ thầm nghĩ: "Hệ thống à, ngươi không thể để ta nằm mơ ban ngày xong đã à?"
Hệ thống nói: "Ngươi đoán xem?"
Phương Chính trợn mắt, đoán ngươi cái đầu quỷ!
Đã không kiếm được tiền, Phương Chính mất hết hứng, liền lắc đầu nói: "Thí chủ, đứng dậy đi. Thời gian còn sớm, bây giờ xuống núi, tắm rửa, ăn một bữa cơm, rồi về nhà đi."
Nói xong, Phương Chính quay người đi vào chùa, định tìm chỗ để khóc.
"Chờ một chút, đại sư xin chờ một chút!" Hề Lương không bỏ cuộc, lập tức đuổi theo.
Đúng lúc này, Độc Lang tiến lên một bước, thân hình to lớn, răng sói dữ tợn, khiến Hề Lương sợ hãi không dám tiến lên, bước vào chùa nửa bước. Nhưng Hề Lương vẫn không bỏ cuộc, nghiến răng kêu lên: "Đại sư, con không biết người am hiểu y thuật của mình đến đâu. Nhưng con dám chắc rằng, y thuật của người là tốt nhất mà con từng thấy! Người có thể dung hợp Đông Tây y, tự thành một phái. Một khi đưa ra ngoài, chắc chắn sẽ gây chấn động cả giới y học!"
Phương Chính nghe vậy, nghĩ ngợi, chấn động giới y học? Rồi sao? Rồi thành bác sĩ nổi tiếng thế giới? Thì sao chứ? Y thuật không thể dùng kiếm tiền, cũng tức không được nhận phí khám chữa. Đến lúc đó, một đám người tới cầu cứu, mình không cứu thì không tốt, cứu thì lại không xuể… Chuyện này, Phương Chính nghĩ kiểu gì cũng thấy chỉ thiệt chứ không lợi!
Thế là Phương Chính âm thầm lắc đầu, tiếp tục đi vào hậu viện.
Hề Lương thấy Phương Chính không phản ứng, thầm tán thưởng: "Không hổ là đại sư, xem nhẹ danh lợi."
Hề Lương linh cơ khẽ động, tiếp tục nói: "Đại sư, chùa của các người xa xôi thế này, lại không lớn, sợ là không có tiền xây dựng lại nhỉ? Nếu người chịu đưa y thuật ra, truyền thụ cũng tốt, cứu người cũng tốt, có thể đổi lấy tài phú, chắc chắn sẽ giàu có ngang quốc gia! Đến lúc đó, xây chùa thành đệ nhất thế giới cũng không phải không thể!"
Bước chân Phương Chính khựng lại, nhưng rồi lại tiếp tục đi. Giàu có ngang quốc gia? Phương Chính nghĩ đến cái hệ thống keo kiệt đang treo trên đầu mình, không hất được nó đi thì đừng hòng giàu sang gì, không thể nào.
Hề Lương thấy Phương Chính không mảy may động lòng, lại càng cảm thán trong lòng: "Không hổ là đại sư, hoàn toàn không quan tâm danh lợi. Mình đúng là ngốc, thần nhân như đại sư mà quan tâm mấy cái này, thì cần gì phải chạy đến cái chỗ khỉ ho cò gáy này mà ở chứ… Ách, tuy cái chỗ ở nhỏ bé này có hơi biến thái. Nhưng nơi này đúng là chỗ ít người đến thật mà..."
Đã Phương Chính không màng danh lợi, Hề Lương phải điên cuồng vận động não, trước khi Phương Chính vào hẳn hậu viện, phải nghĩ ra lý do để Phương Chính chịu dạy y thuật cho mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận