Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1400: Khiêm tốn một chút

Nhẹ nhàng đẩy cửa thiền phòng, trong phòng chung quy không có một bóng thiền sư, nhưng tất cả lại trở về dáng vẻ khi vị thiền sư nọ còn ở. Giường đất dù rách nát nhưng rất sạch sẽ, ngay ngắn, một chiếc nệm chăn được xếp chỉnh tề đặt ở đầu giường, cách xa lò sưởi, trên mặt đất còn có một đôi giày, đó là đôi giày vải nhặt được của thôn dân bị thiền sư nọ bỏ đi, được gia cố lại thành dép lê để cho tiện đi lại. Lúc trước, Phương Chính còn tưởng rằng đôi giày này bị hệ thống vứt bỏ, hiện tại hắn mới biết, thì ra hệ thống không vứt bỏ mà chỉ là giúp hắn cất giữ mà thôi. Tủ vẫn là cái tủ gỗ cũ kỹ sơn dầu đỏ, mở ra, bên trong là một bộ tăng y chằng vá đủ loại miếng. Phương Chính nhìn bộ tăng y nọ, trên mặt lộ ra nụ cười, cầm ra khoác lên người, soi mình trước gương, dù không hoa lệ, phiêu dật, tiên khí mười phần như Nguyệt Bạch tăng y. Nhưng Phương Chính chưa bao giờ cảm thấy mình là một con người, chứ không phải một vị thần như ngày hôm nay! “Ta chính là ta, đây mới là ta... Quên đi tất cả, thứ mình thấy mới là ta.” Phương Chính nhìn bản thân trong gương, hài lòng cười. Giờ phút này, tâm tình của hắn vô cùng buông lỏng, so với khi chùa Nhất Chỉ hưng thịnh nhất, được vạn người kính ngưỡng còn buông lỏng hơn nhiều! “Thảo nào nhất chỉ thiền sư thà chết già, nghèo khổ cũng muốn ở trên núi này, thì ra, trong lòng hắn sớm đã thấu hiểu tất cả, trong lòng tự do tự tại, vậy thì sao còn quan tâm đến những thứ vô giá trị bên ngoài?” Phương Chính mỉm cười, mở chiếc tủ đựng đồ phế phẩm mà nhất chỉ thiền sư để lại. Dưới đáy tủ, Phương Chính kinh ngạc lật ra một phong thư! “Hệ thống, trước đây sao ta không thấy phong thư này?” Phương Chính nhìn những nét chữ trên thư, rõ ràng là nhất chỉ thiền sư viết cho hắn! “Lúc đó, ta giúp ngươi thu dọn chùa, những thứ này đều bị tạm thời cất giữ. Hơn nữa, ta cảm nhận được, thời điểm đó ngươi không thích hợp mở bức thư này. Bây giờ, ngươi có thể bỏ qua tất cả, cứu thế người; cũng có thể cởi bỏ mọi phù hoa, quay về mộc mạc, đều có thú vị, tâm cảnh cũng vừa tới, cho nên, ta đưa phong thư này trả lại.” Hệ thống nói. Phương Chính gật đầu, mở thư ra. “Đồ nhi: Chắc ngươi thấy bức thư này thì vi sư đã đi rồi. Ừm... ngươi vừa tốt nghiệp cấp 3, nói chắc ngươi nghe không hiểu, cứ coi như đã chết đi.” Thấy câu này, trên trán Phương Chính đầy vạch đen, vị sư phụ này, chết vẫn không quên chọc ngoáy hắn! Tiếp tục đọc tiếp. “Đồ nhi, ngươi vẫn luôn hỏi vi sư vì sao không xuống núi. Mỗi lần vi sư đều không trả lời ngươi, nhưng người chết rồi thì cũng nên cho ngươi một đáp án. Sơn hào hải vị, thiên hạ trân tu, mỹ nữ như mây, vạn người sùng bái, vi sư đều đã nếm trải qua. Khi chưa xuất gia, vi sư là một kẻ ăn chơi trác táng, đi khắp thế giới, thấy được vô số cái gọi là nhân tính. Đến khi ngộ đạo, bước vào cửa Phật, từ bỏ hết thảy, từ đó đi trên một con đường tu Phật khác với nhiều người. Vi sư vẫn luôn cho rằng, thế gian vốn không có Phật, là do có nhiều người thiện tâm, mới có Phật. Thế nhân đều là Phật, bái Phật hay không kỳ thật cũng chẳng có ý nghĩa, chỉ cần mỗi ngày ba lần tự kiểm điểm bản thân, xem việc mình làm có xứng đáng với lương tâm hay không. Nếu xứng đáng thì tiếp tục cố gắng. Thật xin lỗi, nếu sớm ngày sửa chữa, những người như thế, ngày nào cũng thích tu hành, cuối cùng sẽ tu thành chính quả, thành Phật mà đi. Nhưng nơi đây, luận điệu này bị một vài tên tăng nhân giả mạo bài xích, cho nên ta đã trở mặt với bọn chúng, đến nơi này trùng tu sơn môn, muốn gây dựng một sự nghiệp. Kết quả... ta phát hiện lý luận của mình có vẻ không được người chào đón. Thế nhân theo đuổi lợi ích, không có lợi thì không có động lực theo đuổi, ta rất mông lung, lẽ nào ta sai rồi sao? Cố gắng nhiều năm, ta mệt mỏi, thế là ta chọn từ bỏ, không còn truyền đạo nữa, không giảng kinh nữa, an tâm làm một hòa thượng vô vi, giống như đạo sĩ trên núi sát vách, xuất thế sống một mình. Ta thích sự an tĩnh này, không tranh giành, ngày cày đêm nghỉ, Thanh Đăng Cổ Phật làm bạn. Vốn cho rằng ta có thể cô tịch như vậy, không buồn mà chết đi, nhưng ta phát hiện, trải qua ngàn vạn sự đời, đến nơi núi hoang dã này, khi tĩnh lại, nhìn từ góc độ người đứng xem quay đầu nhìn lại, lại càng thêm thấu triệt, rõ ràng, sáng tỏ. Đương nhiên, ta không hi vọng ngươi đi theo con đường cũ của vi sư, dù sao, người không nhập thế, dù thiền lý có cao, năng lực có mạnh, thì cũng không có ý nghĩa gì với thế giới này. Ta hy vọng ngươi có thể có tiền đồ hơn chút, ít nhất so với vi sư phải có tiền đồ hơn. Nhưng vi sư phải nhắc nhở ngươi, mặc kệ thế giới bên ngoài có đặc sắc đến đâu, vi sư hy vọng, trong lòng ngươi từ đầu đến cuối luôn có cái miếu hoang chùa cổ thanh đăng này! Bởi vì chỉ khi ở đây, ngươi mới có thể đứng ngoài hồng trần, mới có thể nhìn thế giới bằng con mắt của người ngoài cuộc, nhìn càng thấu đáo, nghĩ càng thật, không bị hồng trần làm cho mê hoặc, giữ vững bản tâm để theo đuổi ước mơ.” Đến đây, thư kết thúc. Phương Chính lại có chút cảm khái, từ đáy lòng nói với hệ thống: “Cảm ơn.” Hệ thống không lên tiếng, cũng không biết có nghe thấy không. Sở dĩ Phương Chính cảm ơn hệ thống là vì hệ thống đã đưa bức thư này cho hắn vào đúng thời điểm. Nếu như dựa vào tâm thái ban đầu của Phương Chính, cho hắn xem bức thư này cũng không có nhiều tác dụng, căn bản không tiếp thu được. Chắc chắn là phải vào hồng trần, dẫm phải không biết bao nhiêu cạm bẫy, thì mới có thể suy nghĩ lại về giá trị của bức thư này. Nhưng bây giờ thì khác, Phương Chính cũng đã từng nếm trải cảm giác càng thành danh thì càng có nhiều vinh quang, thậm chí, chỉ cần hắn muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại đỉnh cao, thậm chí còn hơn thế. Nhưng mà, không cần thiết nữa, Phương Chính bỗng nhiên cảm thấy những thứ này trở nên vô vị, làm việc thiện tích đức vốn là việc mà một người nên làm. Lúc trước hắn quá kiêu căng, có chút lấn át ý kiến của người khác. Dù sao, trên thế giới này có sáu tỷ người, mỗi ngày có vô số chuyện phát sinh, mà thứ có thể thực sự giúp đại đa số người vượt qua khó khăn tuyệt đối không phải là Phương Chính, mà là vô số anh hùng vô danh. Phương Chính quá nổi bật, khiến vô số người tập trung vào hắn mà không để ý đến những anh hùng vô danh xung quanh, đó cũng không phải chuyện tốt. Cho nên… Phương Chính quyết định, bắt đầu từ hôm nay, khiêm tốn, khiêm tốn và khiêm tốn… “Đinh! Chúc mừng ngươi, lần này biểu hiện của ngươi trong trận động đất rất tốt, cứu được rất nhiều người, thưởng một lần rút thăm. Ngoài ra, ngươi cứu tổng cộng ba vạn người, giúp 130 vạn người thoát nạn, ngươi thu được tổng cộng 139 vạn công đức! Đồng thời, hành động của ngươi đã được lan truyền ra khắp thế giới, danh tiếng của ngươi cũng có tầm ảnh hưởng nhất định ở nước ngoài. Tuy nhiên, vì cuối cùng ngươi đã cố tình tạo vẻ rời đi, cho nên tất cả mọi người đều cho rằng ngươi đã đi rồi. Vì vậy, danh tiếng của ngươi trở về không.” Phương Chính nghe vậy thì sững người một chút: “139 vạn công đức? Còn có rút thưởng?” “Đúng vậy, cho nên, lần này ngươi tuy thiệt hại rất nhiều, nhưng về tổng thể thì không tính là mất trắng.” Hệ thống ha ha cười nói. Phương Chính nghe xong thì cũng vui vẻ, còn về danh vọng? Phương Chính đã buông bỏ rồi, làm sao còn để ý đến danh vọng lớn hay nhỏ nữa chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận