Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 1195: Nện nện nện

Chương 1195: Nện nện nện
Mặc dù Altai không coi trọng Phleps, nhưng Phleps nắm trong tay tập đoàn Gaia, lại là một miếng mỡ béo bở! Huống chi, hiện tại tập đoàn Gaia, vẫn là con bài thương lượng quan trọng trên bàn đàm phán! Chỉ cần bọn họ lần này liên hợp các quốc gia khác, tạo áp lực lên Trung Quốc thành công, chỉ cần Trung Quốc chấp nhận, không truy cứu. Vậy thì các quốc gia khác sẽ bắt chước, đến lúc đó sẽ là đàn sói xông lên, tất cả mọi người đều được chia phần thịt thật sự!
Đây là một bữa tiệc thịnh soạn, chỉ cần thành công, vị trí tộc trưởng gia tộc Rossius, ngoài hắn ra không còn ai khác có thể ngồi, cho nên hắn không cho phép bất cứ kẻ nào phá hỏng chuyện tốt của hắn! Altai vừa cúp điện thoại, cô bạn gái bên cạnh liền hoảng sợ nói: “Altai, mau nhìn, có chuyện rồi!”
Altai ngẩng đầu nhìn TV, trên TV lại là tin tức trực tiếp, phía trên là một chiếc xe cảnh sát bị lật, trong xe hai cảnh sát chật vật bò ra ngoài, sau đó liền ngất xỉu. Rồi từ chỗ ngồi phía sau, một hòa thượng áo trắng đi ra, hòa thượng không hề bị thương tổn gì, còn cười với mọi người. Nhưng nụ cười này của hắn vừa dứt, thì ống nước cứu hỏa bên trên nổ tung!
Ngay lúc đó người quay phim trực tiếp đột nhiên kinh hô một tiếng, vội vàng né tránh, thì một biển quảng cáo to lớn trên đỉnh đầu rơi xuống, đập xuống đất, suýt nữa đè trúng người! Hiện trường hỗn loạn tưng bừng. . . Altai há hốc mồm, hắn chợt nhận ra, sự việc dường như có hơi lớn rồi!
Altai hỏa tốc trở về YDL, đi thẳng đến gia tộc Rossius, vừa vào cửa liền bị thông báo, lập tức đến phòng họp hội nghị. Nơi ở của gia tộc Rossius không phải là biệt thự bình thường, mà là một tòa cổ bảo lớn, nghe nói trước kia là nơi ở của một vị bá tước. Sau này bị gia tộc Rossius tiếp quản, trở thành nơi ở của gia tộc.
Bước vào phòng hội nghị, trong phòng là một cái bàn dài bằng đá lớn, hai bên bàn ngồi không dưới mấy chục người. Tộc trưởng ngồi ở vị trí đầu tiên, những người khác dựa theo vai vế, quyền lực lớn nhỏ mà ngồi hai bên. Altai nhìn thoáng qua vị trí của mình, nơi đó ngồi một nam tử tóc húi cua mặc trang phục bình thường, đây cũng là người duy nhất trong đám người mặc thường phục tham gia hội nghị. Cũng chính là người anh trai mà hắn ghét nhất, Matthew!
Altai tiến lên chào hỏi mọi người, sau đó ngồi xuống vị trí của mình, hắn cũng có chút mơ hồ, gia tộc đột nhiên mở cuộc họp lớn như vậy, rốt cuộc là muốn làm gì? Altai vừa ngồi xuống, tộc trưởng gia tộc Rossius, Rossius lên tiếng: "Altai, ngươi đến vừa kịp. Tình hình bên ngươi thế nào rồi?"
Altai nói: “Tình huống có chút phức tạp. . .” Rossius nói: “Bất kể phức tạp thế nào, nhiệm vụ của ngươi là khống chế Phương Chính. Bây giờ chúng ta đã được nhiều quốc gia ủng hộ, chỉ cần chúng ta bên này thành công. Chẳng khác nào khơi một dòng chảy, chúng ta làm được, bọn họ cũng làm được! Đây là một bữa tiệc thịnh soạn, không cho phép có bất kỳ biến cố nào!”
Altai muốn nói chuyện hai người Phương Chính, nhưng nhìn thấy tình cảnh trước mắt, một khi nói ra, tám phần là sẽ bị coi như đại diện cho sự vô dụng. Hắn không muốn bị Matthew xem thường, cho nên hắn chọn cách im lặng. Đồng thời nghĩ thầm: "Bất kể là một Phương Chính, hay hai Phương Chính, hay là một đám Phương Chính! Nơi này là địa bàn của ta! Dù là thứ gì, ma quỷ hay yêu quái, ta cũng phải thu phục hắn!"
Rossius hỏi Matthew: “Matthew, chuyện này cậu thấy thế nào?” Matthew bĩu môi: “Chúng ta tuy là người dẫn đầu về dược phẩm, nhưng mà thua cuộc thì phải chịu thôi, không bằng người ta thì cứ học hỏi cho tốt là được. Dùng những chiêu trò hãm hại lừa gạt, trong mắt ta là đang sỉ nhục vinh dự của tổ tiên. Không có gì để nói, nếu để cho ta làm, nhất định là lập tức nhận lỗi, rồi trả lại phương thuốc cho người ta.”
“Matthew, cậu phải hiểu mình đang làm gì! Làm như thế, chẳng khác gì là tuyên bố với toàn thế giới là gia tộc Rossius chúng ta là một lũ trộm cắp!” Một lão nhân tức giận nói. Matthew kính cẩn nói: “Thưa bác Taylor kính mến, bác nói rất đúng, hiện tại chúng ta nên thừa nhận với toàn thế giới là chúng ta là một lũ trộm, hơn nữa còn là lũ trộm biết ăn năn sửa đổi. Mà không phải là một lũ trộm mà ai cũng biết, nhưng lại không thừa nhận, còn muốn lập bia đá... A, nói theo kiểu của người Hoa thì là làm gái điếm mà còn muốn lập đền thờ. Thế mới là bôi nhọ cả gia tộc."
"Matthew!" Taylor nghe vậy giận tím mặt: "Rốt cuộc cậu có hiểu thế nào là lợi ích không?" Matthew lắc đầu: "Ta chỉ biết, chúng ta là một gia tộc cổ xưa, gia tộc chúng ta được truyền lại nhờ vào cảm giác vinh dự của quý tộc, tinh thần trách nhiệm của quý tộc, đạo đức phẩm cách của quý tộc, mà không phải dựa vào lợi ích! Bác nói lợi ích, đó là thứ mà thương nhân để ý, mà ngay cả thương nhân cũng còn giảng đạo lấy tài. Thương nhân mà không có đạo, đó là thứ ti tiện!”
Taylor tức đến mặt đỏ bừng, sắc mặt của những người khác cũng hết sức khó coi, chỉ có gia chủ Rossius không lên tiếng, nheo mắt không biết đang nghĩ cái gì. Altai thấy vậy, mím môi, cười, đây đúng là kết quả mà hắn muốn thấy. Matthew, bị tất cả mọi người bài xích, vậy hắn còn lấy cái gì tranh giành vị trí tộc trưởng với hắn? Hắn chỉ cần xử lý tốt Phương Chính, tất cả, đều sẽ là của hắn!
Cuối cùng, Rossius bảo Matthew đừng lên tiếng nữa, thậm chí cả Altai cũng không được phép nói, chỉ có Rossius cùng ba người chú bác cùng một ít người khác đang thảo luận. Thậm chí, bác cả của bọn họ là Nate từ đầu đến cuối nhắm mắt lại, không phát ra âm thanh nào, dường như không biết gì cả, lại hình như biết hết tất cả, nhưng cái gì cũng không quản dáng vẻ. Cuộc họp kết thúc rất nhanh, Altai không có thời gian cùng Matthew cãi cọ, hắn bây giờ đang bận đi giải quyết vấn đề của Phương Chính.
Nhưng mà, giải quyết như thế nào? Đây là một vấn đề. Đến khi Altai đuổi đến khu thành phố, tìm thấy Phương Chính, thì hắn triệt để hóa đá! Chỉ thấy Phương Chính đang ngồi trên vỉa hè ven đường, vẻ mặt vô tội nhìn đám cảnh sát bao vây xung quanh mình. Đám cảnh sát rút súng lục ra, căng thẳng nhìn chằm chằm Phương Chính.
Phương Chính thì dang hai tay nói: “Chư vị, các người muốn làm gì? Muốn bắt ta? Được thôi, các người cứ bắt đi, ta tuyệt đối sẽ không phản kháng.” Nhưng mà đám cảnh sát căn bản không có ý định bắt người, người dẫn đội thì liên tục gọi điện thoại, la hét: "Đều không ai tiếp nhận sao? Vậy thì phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ để cho hắn ngồi đây?”
"Lạy Chúa, rốt cuộc chúng ta phải làm gì? Khống chế hắn, bắt hắn, lại không có chỗ để đưa đi?" "Shit! Điện thoại hỏng rồi! Ai còn điện thoại?" Cảnh sát giận dữ mà bất lực ném chiếc điện thoại trong tay xuống đất.
Một cảnh sát khác mặt mày khổ sở nói: "Thưa chỉ huy, điện thoại của chúng tôi đều cho ngài mượn hết rồi, đều hỏng, đều bị ngài đập nát rồi." Nghe vậy, cảnh sát chỉ huy lập tức ngẩn người, lúng túng gãi gãi đầu nói: “Cái này không thể trách tôi, điện thoại bị hỏng mà.”
Cảnh sát kia nói: “Chúng tôi hiểu mà, hiện tại không có điện thoại dùng, ngài xem, có thể dùng điện thoại của ngài được không?” Cảnh sát chỉ huy sững sờ, rồi lấy điện thoại của mình ra, xấu hổ vô cùng nói: "Tôi vừa quên mất là mình vẫn còn điện thoại..." Tất cả cảnh sát đồng loạt trợn trắng mắt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận