Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 94: Dây Thừng Để Trói Bọn Trẻ Lại


Tưởng Mỹ Hàm nghĩ nghĩ, vội đổi ý, yêu cầu chuyển thành ba thứ giống với Diệp Vi Vi.
Lại bị Diệp Vi Vi ngăn cản: "Mỹ Hàm, cô đừng chọn thuốc đuổi muỗi nữa. Tôi nghĩ cô có thể chọn một con dao. Tôi có thuốc đuổi muỗi rồi, đến lúc đó chúng ta có thể cùng nhau sử dụng.

Lấy một con dao đi rừng đi, lỡ gặp phải đoạn đường không dễ đi thì có thể chặt bớt cành cây."
Tưởng Mỹ Hàm liên tục gật đầu, nói: "Vẫn là Vi Vi cô thông minh."

Sau đó đổi như Diệp Vi Vi nói.
Trương Thư Du vẫn còn do dự, nghĩ ngợi rồi lại hỏi Thư Nhã: "Thư lão sư, cô chọn cái gì?"
Thư Nhã thật ra cũng rất đồng ý với ý kiến của Diệp Vi Vi, đắn đo một lúc rồi cũng quyết định nghe theo Diệp Vi Vi.

Diệp Vi Vi nghiêm túc nói: "Chúng ta có thể lập thành một đội, cùng nhau chia sẻ tài nguyên. Nước và đồ ăn tôi thấy tổ nào cũng đều cần, còn các món đồ khác thì có thể sử dụng chung. Hiện tại chúng ta có dao và thuốc đuổi muỗi, tiếp theo chúng ta cần la bàn, ở trong rừng lỡ may bị lạc đường thì la bàn rất quan trọng."

Thư Nhã cũng tán thành với cách mà Diệp Vi Vi nói.
Trương Thư Du hỏi: "Thế còn tôi thì sao?"

Diệp Vi Vi nghĩ nghĩ rồi nói: "Thật ra chúng ta có từng này đồ cũng khá ổn rồi. Không bằng Thư Du cô mang thêm nước uống đi, tôi cảm thấy nước rất quan trọng."

Nói xong còn nhìn về phía Diệp Vân Linh nói: "Vân Linh, chị nghĩ em cũng vậy."

Diệp Vân Linh ngáp một cái, lười nhác hỏi cô ta: "Tổ đội? Đồ dùng chung? Thế tính ai là người đứng thứ nhất?"
Diệp Vi Vi sửng sốt một lúc rồi nói: "Chị cảm thấy đây là một cuộc thi đấu rất ý nghĩa. Kết quả không quan trọng, quan trọng là quá trình."

Diệp Vân Linh cười cười: "Nhưng tôi cảm thấy vẫn là kết quả quan trọng hơn."

Ngụ ý chính là cô sẽ không lập đội.

Trương Thư Du hỏi: "Thế cô tính toán chọn đồ gì?"
Diệp Vân Linh trả lời: "Dao rựa, bật lửa, dây thừng."

Trương Thư Du hỏi: "Sao cô lại chọn mấy thứ này?"
Diệp Vân Linh trả lời: "Dao rựa để chặt cây, bật lửa dùng để nhóm lửa, dây thừng để trói bọn trẻ lại."

Các khán giả nghe lời cô nói xong , đều cảm thấy cô bị điên rồi?
[Dây thừng để trói trẻ con? Cô ta nghĩ cái gì thế, không cần đồ ăn, thức uống lại muốn một sợi dây thừng?]
[Lần này tui theo phe Diệp Vi Vi, tui cảm thấy đồ ăn, nước uống quan trọng hơn.]
[Bật lửa á, chả lẽ cô ta còn muốn nướng BBQ trong rừng nữa chắc, cho là mình đi cắm trại thật đấy à?]

[Dao rựa thì tôi có thể hiểu được. Nhưng bật lửa với dây thừng thì chịu không biết để làm gì, đặc biệt là dây thừng, để gây sự chú ý à?]
[Vẫn là nữ thần Vi Vi của chúng ta thông minh. Người nào đó không muốn lập thành một đội, còn mang theo mấy thứ linh tinh, cứ chờ tí nữa cứ làm mồi cho muỗi đi.]

[Đến lúc đó chắc chắn sẽ lại năn nỉ Vi Vi giúp đỡ cho mà xem. Haiz, khổ cái Vi Vi là người lương thiện, tốt bụng nhất định sẽ đồng ý. Chà, đột nhiên phát hiện ra Diệp Vân Linh tâm cơ thâm trầm thật đấy.]

Trương Thư Du nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định cùng tổ với Diệp Vi Vi và những người khác.

Còn Tưởng Mỹ Hàm lại nói thẳng: "Ha ha ha ha ha thật tốt quá rồi. Bây giờ bốn người chúng ta một tổ, vậy tính ra nếu như chúng ta đến trước, ít nhất cũng là 4 vị trí đầu, tệ lắm cũng ở nhà hộ nông gia. Dù sao chỉ cần không phải vị trí cuối cùng là được."
Nói xong lại nhìn về phía Diệp Vân Linh: "Diệp Vân Linh à, lần trước cô cũng ngủ trên võng rồi, cũng xem như là người đã có kinh nghiệm, lần này phiền cô lại ngủ tiếp nhé."

Diệp Vân Linh liếc mắt về phía đối phương, hỏi: "Cô nghĩ các cô sẽ thắng à?"
Tưởng Mỹ Hàm: "Đương nhiên rồi. Bọn tôi đông người, sức lớn, hơn nữa trang bị vật tư đầy đủ cả. Còn cô cái gì cũng không có, một mình mang theo hai đứa nhỏ đi qua rừng rậm nhiệt đới này, đây là chuyện cực kỳ khó khăn."


Diệp Vi Vi lúc này lại lần nữa mở miệng nói: "Vân Linh, hay là em vẫn đi chung một đội với bọn chị đi."

Diệp Vân Linh: "Không bằng chúng ta đánh cuộc đi? Nếu lần này tôi là người đầu tiên đến nơi, tất cả các cô đều phải đáp ứng tôi một chuyện, chuyện gì thì tôi chưa nghĩ ra, nhưng chắc chắn sẽ liên quan đến chương trình, không nằm ngoài phạm vi tiết mục. Nếu bất cứ ai trong số mọi người giành được vị trí đầu tiên, thì đều tính là tôi thua. Mấy tập sau này, bất kể tổ tiết mục cho dạng phòng ở gì, chỗ tệ nhất đều do tôi thầu hết."


Bạn cần đăng nhập để bình luận