Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 248: Là Bà Cố nội của mày đây


Diệp Vi Vi hơi lo lắng, nếu như Diệp Vân Linh thật sự đã tra ra được manh mối, bây giờ cô ta có chạy trốn thì cũng đã muộn.

Lại nghĩ tới đáng vẻ hung ác khi Diệp Vân Linh đánh cha mẹ cô ta trước đây, Diệp Vi Vi cũng không nghi ngờ gì nữa, cô nhất định sẽ đánh mình đến mức không xuống được giường.

Nghĩ đến bộ dạng cha mẹ mình nằm trên giường bệnh, cô ta không khỏi run lên bần bật.
---
Trên du thuyền.

Cánh tay của tên gầy bị một con dao gọt hoa quả đâm xuyên qua, hắn ta hét lên trong đau đớn, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp vùng biển.

Thấy vậy, Lục Tử Hạo nhân cơ hội dùng sức giẫm lên chân người đàn ông đang khống chế mình, sau đó xoay người lại nhanh nhẹn đá vào háng hắn ta một cái.

Thừa dịp đối phương đang đau đớn chưa kịp phản ứng lại, cậu bé vội vàng kéo Lục Ngữ Nịnh sang một bên, lùi vào trong góc phòng.

Phương Từ phản ứng cũng không chậm, hai cậu bé bảo vệ Lục Ngữ Nịnh vào một góc, vây quanh thành một hình tam giác.

Ngay khi tên gầy bị thương, Trần Vũ Hàng đã lập tức rút dao bên hông ra, kêu lên: "Ai, là ai?"

Diệp Vân Linh vừa đi về bên phía này vừa tháo bình dưỡng khí trên người xuống: "Là bà cố nội của mày đây."
Bên cạnh Diệp Vân Linh cũng chỉ có một vệ sĩ đi cùng, cô dùng ánh mắt ra hiệu, nói: "Cậu mang bọn nhỏ ra ngoài trước đi."


Lục Tử Hạo lo lắng: "Dì Vân.....Dì, dì phải cẩn thận."

Lục Tử Hạo và Phương Từ đều là những đứa trẻ hiểu chuyện và thức thời, tình huống trước mắt như vậy, chúng có ở lại cũng chỉ làm vướng tay, vướng chân.


Vì vậy hai cậu bé dỗ dành Lục Ngữ Nịnh còn đang khóc rồi chậm rãi lui ra, một tên đàn em đứng cách bọn họ gần nhất thấy vậy muốn tiến lên ngăn cản, một đứa này là mấy chục triệu đó, đây toàn là tiền cả.
Ai ngờ bị Diệp Vân Linh đá hắn ta trở lại, nói: "Mày thèm đánh nhau đến thế à, vậy tiếp tao hai chiêu trước đi."

Cứ như vậy, vệ sĩ thuận lợi che chở cho ba đứa bé ra ngoài.

Lúc Trần Vũ Hàng nhìn thấy người đến là Diệp Vân Linh, cũng không bởi vì đối phương là phụ nữ mà coi thường, ngược lại càng nâng cao cảnh giác.

Trước đó chị Vi Vi đã nói, người phụ nữ này cũng có chút công phu quyền cước, thân thủ cũng không tệ, kỹ năng bắn cung cũng rất giỏi.

Những tên khác đại khái cũng nhìn ra được Diệp Vân Linh không phải người dễ chọc, tất cả đều rút vũ khí ra, có tên cầm dao, có tên thì cầm côn sắt.

Nhìn thấy ai nấy đều cầm vũ khí trong tay, lại nhìn hai tay Diệp Vân Linh trống trơn, sự cảnh giác vừa nãy của Trần Vũ Hàng cuối cùng cũng buông xuống một chút.

Dù sao bọn chúng bên này đều là đàn ông, trong tay đều cầm vũ khí, chẳng lẽ không đánh không lại nổi một người phụ nữ tay không tấc sắt.

Người phụ nữ này đã bắt nạt chị Vi Vi rất nhiều lần, nếu hôm nay có thể giữ cô ta ở lại đây vĩnh viễn, chị Vi Vi mà biết được hẳn sẽ rất vui.
Biết đâu chị ấy mà vui vẻ thì có thể đồng ý gặp mặt, nói chuyện phiếm với mình.

Bên ngoài boong tàu, Lục Ngữ Nịnh vẫn còn đang khóc, khóc đến mức thở hổn hển không ra hơi, cảm giác như sắp chết đến nơi.
Vừa khóc lại vừa lo lắng cho Diệp Vân Linh: "Dì Vân...Dì ấy...hu hu hu.."

Vệ sĩ A Đinh an ủi: "Tiểu thư yên tâm đi, mấy tên đó căn bản đều không phải đối thủ của phu nhân."
Anh ta cũng coi như là được chứng kiến tận mắt sự lợi hại của phu nhân, hiện tại đối với bà chủ bội phục sát đất.
Tuy an ủi như vậy nhưng trên mặt Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh vẫn không khỏi lo lắng.

Bản mặt lạnh lùng của tiểu shota Lục Tử Hạo ủ rũ, dù không nói một lời nhưng lông mày của cậu bé cũng sắp nhăn thành một khối.

Một lúc sau, trên cầu thang truyền đến âm thanh, thần kinh của bọn nhỏ lập tức trở nên căng thẳng, chủ yếu là vì âm thanh này không giống chỉ của một người.
Đến cả Lục Tử Hạo cũng run cả tay, lo lắng Diệp Vân Linh sẽ thua.
Mãi cho đến khi nhìn thấy bóng dáng Diệp Vân Linh chậm rãi xuất hiện, thần kinh căng chặt của Lục Tử Hạo cuối cùng mới thả lỏng trở lại.
Lục Ngữ Nịnh thậm chí còn chạy tới, trực tiếp lao vào vòng tay của Diệp Vân Linh: "Dì Vân..hu hu hu... dì Vân ơi."

Diệp Vân Linh mặc một bộ đồ lặn màu đen, cả người vẫn còn ướt sũng, đối mặt với cục bông nhỏ đột nhiên nhào tới này, một tay ôm cô bé vào lòng mình rồi an ủi: "Không sao, qua cả rồi, đều đã qua cả rồi."
Lục Tử Hạo đứng bên cạnh, nhìn cảnh này hốc mắt cũng hồng hồng, mũi ê ẩm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận