Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 66: Bóng Ma Tâm Lý Của Người Làm Nhà Họ Lục


Diệp Vi Vi: "Đâu phải chỉ có mỗi người của tổ tiết mục, lúc ấy còn có không ít thôn dân vây quanh chứng kiến đấy. Nhưng không ai dám tiến lên cả, lúc Diệp Vân Linh đánh nhau trông cực kỳ hung dữ."
Chu Đan Đan híp mắt, đảo con ngươi, sau đó nói: "Ừ, được rồi chuyện này chị đã biết. Em mới quay hình xong, trước tiên về nghỉ ngơi cho tốt đã."
Diệp Vi Vi :"Vâng, em biết rồi."
Sau khi cắt đứt điện thoại, Diệp Vi Vi lại nhìn thoáng qua Phương Từ đang ngủ bên cạnh, nhìn tấm thảm đắp trên người cậu bé đang từ từ rơi xuống, trực tiếp thu hồi ánh mắt.

Yên lặng mở điện thoại ra xem video đang nổi.

Một buổi chiều hết ngồi xe rồi lại lên máy bay, làm Diệp Vân Linh mệt muốn chết, lúc về tới nhà thì trời đã tối.

Vali hành lý còn chưa kịp buông, Diệp Vân Linh đã nhớ thương các món ngon đầu bếp nấu cho cô.

Sau khi ăn xong, vốn Diệp Vân Linh định chơi chơi một hai màn game rồi đi ngủ, kết quả đánh tới tận sau nửa đêm.

Trời gần sáng mới ngủ thiếp đi.

Trong lúc Diệp Vân Linh đang mơ ngủ hoàn toàn không biết lúc này Lục Mặc đang ngồi trên máy bay về nước.

Lần này trông thấy Diệp Vân Linh lại ngồi vào bàn ăn bên này, thần kinh mọi người đều khẩn trương cao độ, sợ một hồi nữa không cẩn thận sẽ có đánh nhau mất.

Chú Đức nhìn về phía mấy người hầu cho một ánh mắt sai sử, chỉ cần có dấu hiệu không ổn, sẽ lập tức tiến lên khuyên can, câu từ khuyên can như thế nào bọn họ cũng đã nghĩ kỹ rồi.

Kết quả nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh chỉ vào một đĩa đồ ăn nói: "Dì Vân, ăn sò biển này đi, ngon lắm."

Món đó là sò biển gạch cua đậu hũ, mỗi con sò biển đều rất lớn, Diệp Vân Linh gắp một con cho vào miệng, thịt chắc ngon lại còn rất tươi mới.
Diệp Vân Linh vẫy vẫy tay nói: "Không cần, ở đây ăn luôn đi, đói chết tôi rồi."

Khoảnh khắc chú Đức và mấy người hầu kia nhìn Diệp Vân Linh bưng chén lên, cả mấy người tim đều nảy lên.

Phu nhân và tiểu thiếu gia, tiểu thư vẫn luôn tách ra ăn riêng.

Bọn họ còn nhớ không lâu trước đây, khi Diệp Vân Linh chạy sang nhà ăn bên này ăn cơm, đã cùng tiểu thiếu gia đối chọi gay gắt thế nào, còn doạ cho tiểu thư oà khóc ra sao.
Lục Tử Hạo gắp một đũa rau xanh vào trong chén Lục Ngữ Nịnh, ngẩng đầu nhìn Diệp Vân Linh ngồi đối diện, tóc tai lộn xộn, nhíu mày nói: "Đừng nói là dì mặt còn chưa rửa đã xuống ăn cơm?"

Diệp Vân Linh lại gắp một đũa bún thịt cho vào miệng, nói: "Ta ăn xong rồi rửa." Ăn thịt xong mới có cảm giác cả người sống lại.

Đang chuẩn bị gắp miếng thịt thứ hai, liền nhìn thấy đĩa bún thịt kia bị lấy đi rồi, Diệp Vân Linh ngước mắt hỏi: "Nhóc có ý gì?"

Lục Tử Hạo: "Đi đánh răng rửa mặt trước đã."
Lục Tử Hạo một lần nữa gắp rau trong chén mình về lại chén em gái, nói: "Phải ăn cả rau xanh nữa."

Lục Ngữ Nịnh bẹp miệng: "Không thích ăn rau xanh."

Lục Tử Hạo hỏi: "Lúc em ghi hình trong chương trình không phải cũng ăn cả rau dưa à? Sao về nhà lại không ăn nữa?"

Lục Ngữ Nịnh dáng vẻ rất đương nhiên mà nói: "Trong tiết mục không ăn thì đói bụng."
---

Đến lúc Diệp Vân Linh thức dậy là do bị đói tỉnh.

Trên đầu tóc tai bù xù, nghe mùi thơm mò xuống lầu, nhìn thấy Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh đang ăn cơm trưa.

Chú Đức nhìn thấy Diệp Vân Linh, lập tức nói: "Phu nhân, cô cứ lên nhà trước đi. Bây giờ tôi dặn đầu bếp chuẩn bị cơm trưa luôn cho phu nhân."
Diệp Vân Linh còn muốn duỗi tay kẹp thịt, nói: "Ta ăn xong sẽ rửa luôn."

Lục Tử Hạo kiên trì: "Không được. Đánh răng rửa mặt xong mới ăn cơm. Đây là quy củ. Nếu không dì về lại nhà ăn bên kia của dì đi."

Diệp Vân Linh hơi cân nhắc một chút, đánh răng rửa mặt khoảng năm phút là xong, nếu về chỗ mình chờ cơm ăn, đợi phòng bếp bắc nồi nấu nướng ít nhất khoảng 50 phút mới xong.

Rất sảng khoái mà thoả hiệp, đứng dậy nói: "Bây giờ ta đi. Nhưng hai đứa đừng ăn hết thịt đấy, chừa lại cho ta một chút."
Lại chỉ vào mấy cái đĩa khác trên bàn: "Mấy cái này cũng chừa lại chút cho ta, ta muốn ăn hết."

Nói xong chạy nhanh như chớp ra khỏi nhà ăn, phóng lên lầu.

Lục Tử Hạo một lần nữa thả đĩa thịt kia xuống bàn, cúi đầu phát hiện trong chén mình nhiều hơn hai cọng rau xanh, quay đầu nhìn thấy Lục Ngữ Nịnh đang dùng phương thức thần không biết quỷ không hay, lén lút gắp hết rau xanh trong chén con bé chuyển sang.

Sau khi bị phát hiện, động tác tay Lục Ngữ Nịnh dừng lại, chớp chớp đôi mắt nói: "Ca ca, anh nhắm mắt lại một lúc được không?" Bé còn hai cọng rau xanh chưa gắp sang xong.


Lục Tử Hạo: "........"

Bạn cần đăng nhập để bình luận