Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 494: Phiên Ngoại: Phương Từ (1)



Từ nhỏ, Phương Từ chỉ được nhìn thấy mẹ qua những tấm ảnh chụp, nhưng cậu bé vẫn cảm thấy hạnh phúc vì cậu có một người cha rất tốt.

Lúc còn bé, cha thường kể chuyện cho cậu bé nghe mỗi tối trước khi đi ngủ. Đến lúc lớn hơn, dù công việc bận rộn nhưng cha vẫn dành thời gian vào mỗi cuối tuần đưa cậu bé đi đá bóng, còn chơi cùng với cậu.


Cha cũng thường kể cho cậu nghe về mẹ, dù chưa bao giờ được gặp mẹ, nhưng từ những bức ảnh và lời kể của cha, cậu biết mình có một người mẹ rất hiền lành, rất dịu dàng.

Từ khi còn nhỏ, Phương Từ đã mong muốn lớn lên có thể trở thành một người tốt bụng, dịu dàng và dũng cảm như mẹ.
Năm cậu bé 5 tuổi, cha nói với cậu cha đã gặp một người chị gái, cha rất thích người chị đó và muốn để chị ấy làm mẹ của cậu.
Khi đó, trong lòng Phương Từ có chút khổ sở, lo lắng cha có mẹ mới sẽ không cần cậu nữa.



Nhưng cha hứa vẫn sẽ luôn yêu thương cậu giống như trước đây.

Phương Từ hy vọng cha mình được vui vẻ, hạnh phúc nên cũng ủng hộ.

Từ lúc đó trở đi, thời gian cha không ở nhà nhiều hơn, buổi tối cậu bé cũng phải ngủ một mình, cuối tuần cũng chỉ có mình cậu chơi bóng.

Việc đi học mỗi ngày cũng đã đổi thành tài xế đưa đi.
Hai năm sau, cha cưới người chị đó về nhà bằng một đám cưới hoành tráng.
Ngày đầu tiên, cha nắm tay vợ mới nhìn cậu rồi cười hạnh phúc, nói: “Phương Từ, từ giờ cô ấy sẽ là mẹ của con.”
Phương Từ đứng ở đó, không muốn gọi mẹ.
Cha rất khó chịu, lần đầu tiên trong đời, cha nói với cậu bằng giọng điệu chỉ trích: “Phương Từ, sao con lại không hiểu chuyện như vậy?”

Lúc ấy, người chị đó nói: “Thôi bỏ đi anh, lần đầu gặp, trẻ con nhút nhát, không muốn gọi cũng là chuyện bình thường mà. Sau này dần dần quen là được.”
Sắc mặt của cha rất khó coi, vì vậy tối hôm đó cha đã gọi cậu vào thư phòng, nghiêm túc nói chuyện với cậu: “Phương Từ, từ nhỏ đến lớn, cha vẫn luôn nghĩ rằng con là một đứa trẻ hiểu chuyện và lễ phép. Nhưng hôm nay con làm cha rất thất vọng. Dì Vi Vi là người mà cha dự định sẽ gắn bó cả đời trong tương lai. Nếu như con vẫn còn coi cha là cha, thì hy vọng con cũng học được cách tôn trọng dì ấy.”
Phương Từ chỉ đứng ở đó, một lúc lâu sau mới trả lời: “Vâng, con hiểu rồi.”
Cha từng nói mẹ là người mẹ tuyệt vời nhất là duy nhất trên đời này.

Hoá ra duy nhất cũng có thể được thay thế.
Từ đó trở về sau, Phương Từ gọi Diệp Vi Vi là mẹ.
Cha thấy vậy thì rất vui vẻ, bảo bọn họ hãy hoà thuận với nhau.
Mẹ kế rất dịu dàng, lúc nói chuyện cũng nhỏ nhẹ.

Mẹ kế cũng rất tốt với cậu, từ những nhu cầu cơ bản cho đến chuyện đi lại học hành, mỗi khi rảnh rỗi đều sẽ cố gắng đi cùng cậu.
Phương Từ cũng dần dần chuyển từ miễn cưỡng sang gọi mẹ một cách chân thành hơn.
Đôi khi cha chỉ chú ý đến mẹ kế, mẹ kế cũng sẽ nhắc nhở cha.
Cậu bé nghĩ, ba người nếu cứ sống như thế này mãi hình như cũng không tệ.

Cho đến một ngày, Phương Từ nhìn thấy dì giúp việc trong nhà đang làm việc, mẹ kế tình cờ đi ngang qua, giẻ lau của dì vô tình dính một chút vào giày của mẹ kế.
Lúc đó, mẹ kế chỉ cười nói không sao, thậm chí còn dặn dì phải cẩn thận khi dọn dẹp, nhưng ngày hôm sau, khi Phương Từ đứng trên tầng hai nhìn thấy dì đang lau dọn ở chỗ bể bơi, mẹ kế đứng phía sau cố ý đẩy dì xuống bể bơi.
Dì giúp việc không biết bơi còn mẹ kế đứng trên bờ kêu cứu, nhưng trước đó mẹ kế đã sai tất cả người hầu ra ngoài mua đồ nên không ai đến.
Phương Từ lao từ trên tầng hai xuống, cầm lấy chiếc phao bơi bên cạnh rồi nhảy xuống cứu người.

Sau khi cứu được dì lên, mẹ kế tỏ ra rất lo lắng, vội vàng mang khăn tắm đến lau người cho cậu, lo cậu bị cảm lạnh, đồng thời cũng rất quan tâm hỏi han đến dì giúp việc.
Hành động này khiến Phương Từ thậm chí hoài nghi liệu có phải cậu đã suy nghĩ nhiều rồi hay không, có lẽ mẹ kế thực sự không cố ý.
Sau đó có một thời gian Phương Từ thường xuyên bị đau bụng, thậm chí còn vì vậy mà đi học muộn nhiều lần.
Nếu bị đau bụng, thường mọi người sẽ nghĩ hẳn mình đã ăn phải thứ gì đó ô uế.

Nhưng Phương Từ thì không thể, cậu bé chưa bao giờ ăn uống lung tung ở những nơi khác, chỉ ăn cơm ở nhà và ở trường.


Đầu bếp trong nhà đều trải qua tuyển chọn đặc biệt, vô cùng chuyên nghiệp, không thể để xảy ra sai sót cấp thấp như món ăn ôi thiu chứ đừng nói đến trường học.

Trường quốc tế cậu bé theo học toàn con nhà giàu, nếu thức ăn không sạch sẽ khiến học sinh không khoẻ, một khi bị phát hiện sẽ rất phiền phức.

Huống chi, nếu thức ăn ở trường có vấn đề, cũng không thể chỉ có mình cậu đau bụng còn các bạn học khác đều không sao cả.

Kiểm tra một vòng cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, mãi cho đến một ngày, lúc mẹ kế đưa cậu đi học đưa cho cậu một chai nước, dặn dò cậu phải nghiêm túc học tập.
Nhìn chai nước trong tay, Phương Từ không khỏi tự hỏi liệu có phải vấn đề nằm ở nước hay không.
Nhà cậu thường hay uống loại nước này, một chai giá mấy chục tệ, thành phần rất giàu khoáng chất.
Trong trường chỉ có ly nên mỗi ngày mẹ kế đều chuẩn bị nước cho cậu mang từ nhà đi.
Nghĩ kỹ lại, hình như mỗi lần cậu bị tiêu chảy, đều là ngày mẹ kế chuẩn bị nước ở nhà cho cậu.
Phương Từ bắt đầu nghi ngờ.
Để xác nhận lại suy nghĩ của mình, ngày hôm đó cậu cố ý trao đổi nước với một bạn học cùng lớp, quả nhiên, cả ngày đó cậu không sao cả còn người bạn kia thì lại bị tiêu chảy.

Bạn cần đăng nhập để bình luận