Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 92: Người Chiến Thắng Trong Cuộc Sống


[Trời ạ, tôi sống còn không được thông thấu bằng một đứa trẻ con 6 tuổi.]
[Đây là tiểu thiên sứ ở đâu tới, Tử Hạo cũng hiểu chuyện quá rồi.]
[Nhìn đứa trẻ 6 tuổi nhà người ta rồi nhìn lại đứa trẻ 6 tuổi nhà mình, tôi cảm thấy ông trời đúng là không công bằng.]
[Mà nói chứ cách giáo dục của ba Lục Tử Hạo đỉnh thật đấy, không có yêu cầu cứng nhắc, lấy lý phục người, làm cho con trẻ thật lòng yêu thích việc học.]
[Haiz, nói thẳng ra vẫn là do bản chất Tử Hạo thông minh ngoan ngoãn. Đổi lại là tôi nói với thằng em trai tôi mấy câu này xem, chẳng khác gì đàn gảy tai trâu.]
[Tôi hiện tại có hơi tò mò ba của Lục Tử Hạo là người như thế nào.]
[Tui cũng tò mò. Người có thể nói ra những lời sâu sắc như vậy cảm giác rất có mị lực.]
[Tôi có thể nói tôi cực kỳ hâm mộ Diệp Vân Linh không? Có con trai lợi hại như thế, con gái thì đáng yêu, còn có một ông chồng giàu có lại hấp dẫn, cô ấy chính là người chiến thắng trong cuộc sống.]
Sự xuất sắc của Lục Tử Hạo dã vô tình tạo nên hình tượng cho ba của cậu bé, làm cho mọi người đều cảm thấy hâm mộ Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh thấy vậy, vội nói: "Ánh mắt mọi người nhìn tôi kiểu gì thế? Giống như tôi gả cho ba thằng bé là tôi chiếm lợi lớn lắm ấy. Tôi kết hôn lần đầu, anh ấy kết hôn lần hai. Tôi là hoàng hoa đại khuê nữ 20 tuổi, anh ấy là người đàn ông lớn tuổi đã có con. Rõ ràng anh ấy mới là người được lợi đấy chứ."
Mọi người: "......" Còn có thể tính như vậy nữa à?


[Phốc, lời này sao mới nghe thì thấy không đúng lắm, nhưng cẩn thận nghe đi nghe lại thì thấy cũng hợp lý phết.]


[Nghe thế thì rõ ràng Diệp Vân Linh chịu thiệt nhưng không hiểu sao tôi vẫn có cảm giác cô ấy chiếm tiện nghi nhỉ?]
[Theo tin tức tôi tìm hiểu được thì Lục tổng năm nay hơn 50 tuổi rồi, rõ ràng là Diệp Vân Linh chịu thiệt thật mà.]


[Sao bạn biết chịu thiệt hay không, với cả có nhiều người sẵn sàng chịu thiệt như thế lắm.]


Lục Tử Hạo bên cạnh biện giải nói: "Ba cháu không phải đàn ông lớn tuổi, ba cháu còn trẻ."
Lục Ngữ Nịnh cũng hát đệm theo: "Đúng vậy, ba cháu vừa trẻ vừa đẹp trai."


Diệp Vân Linh thở dài: "Được, được, được. Anh ấy vừa trẻ vừa đẹp trai, là ta đây chiếm hời được chưa."


Hứa Nặc đứng cạnh Thư Nhã lúc này lớn tiếng kêu lên: "Dì Vân xinh đẹp, sau này lớn lên cháu sẽ cưới dì."
Nhóc con còn sợ Diệp Vân Linh không vui, an ủi: "Dì Vân, dì yên tâm đi, chờ sau này cháu lớn lên nhất định sẽ cưới dì làm vợ."


Diệp Vân Linh sờ sờ đầu thằng bé nói: "Được, dì chờ sau này cháu lớn lên cưới dì."


Diệp Vi Vi nhìn Diệp Vân Linh hoà đồng với mọi người mà trong lòng cảm thấy rất hụt hẫng, rõ ràng khi mới bắt đầu ghi hình chương trình mọi người đều không thích nói chuyện với Diệp Vân Linh.
Diệp Vân Linh nhịn không được tiến lên nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu bé: "Nhóc con, vẫn là cháu đáng yêu nhất."


Thư Nhã nghe xong hỏi: "Thế dì Vân xinh đẹp hay là mẹ xinh đẹp?"


Mọi người xung quanh đều phá lên cười, đã thế thôn trưởng Trương Hi Minh còn nói: "Ha ha ha ha ha, câu hỏi chết người, Hứa Nặc à để chú xem cháu trả lời thế nào."
Hứa Nặc chống tay lên cằm, rối rắm suy nghĩ rồi mở miệng nói: "Đều xinh đẹp."
Những người bên cạnh ồn ào: "Chỉ có thể chọn một đáp án thôi."


Lúc này Hứa Nặc lại càng thêm rối rắm, hết nhìn Thư Nhã lại nhìn sang Diệp Vân Linh, một lúc lâu sau mới nói: "Mẹ xinh đẹp."
Nhóc con còn sợ Diệp Vân Linh không vui, an ủi: "Dì Vân, dì yên tâm đi, chờ sau này cháu lớn lên nhất định sẽ cưới dì làm vợ."
Diệp Vân Linh sờ sờ đầu thằng bé nói: "Được, dì chờ sau này cháu lớn lên cưới dì."

Mới chỉ quay được một tập, thái độ của mọi người đã thay đổi nhanh như vậy.
Vừa rồi vì chuyện con cái mà Diệp Vân Linh lại chiếm được nổi bật, trong lòng cô ta càng khó chịu hơn.
Thật ra Lục Tử Hạo nói mấy cái lớp học đó, Phương Từ ngày thường cũng tham gia, chỉ có điều thằng bé không thích chủ động nói ra. Đang phát sóng trực tiếp nên cô ta cũng không tiện nhắc nhở Phương Từ.


Chỉ có thể đứng nhìn Lục Tử Hạo dành hết nổi bật, xem ra sau này phải tìm cơ hội nhắc nhở Phương Từ một chút.
Lúc quay chương trình, phải học được cách thể hiện bản thân.
Sau khi Trương Hi Minh trêu chọc xong, mọi người bắt đầu tiến vào chủ đề ngày hôm nay.
Trương Hi Minh chỉ vào rừng rậm sau lưng: "Mọi người nhìn thấy khu rừng phía sau tôi không? Đây là một mảnh rừng mưa nhiệt đới."
Trương Thư Du chỉ vào rừng mưa nhiệt đới hỏi: "Đừng nói là anh định để chúng tôi ngủ lại đây đêm nay đấy nhé?"
Trương Hi Minh cười nói: "Sao có chuyện đó được, tôi không phải người nhẫn tâm như vậy. Hôm nay chúng ta có hoạt động giải cứu thôn trưởng"

Bạn cần đăng nhập để bình luận