Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 67: Thân Ở Hào Môn Nhưng Vẫn Khiếp Sợ Vì Sự Giàu Có Này


Sau khi chứng kiến hết thảy cả quá trình, chú Đức và mấy người hầu, cả đám đều kinh ngạc đến cằm cũng sắp rơi xuống đất.

Phu nhân với thiếu gia ăn cơm chung, bọn họ thế mà không đánh nhau, cũng không hề có tí mùi thuốc súng nào trong không khí.

Thậm chí bọn họ còn có thể bình thản nói chuyện phiếm, còn nghe ra vài tia dịu dàng thân cận cơ dấy.
Lúc bọn họ ghi hình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lúc về nhà lại thay đổi lớn như vậy? Để lúc nào rảnh cũng phải lên mạng tìm xem lại mới được.

Ôi, đúng là chỉ cần sống đủ lâu thì chuyện kỳ quái gì cũng có thể thấy.

Sau khi ăn cơm xong, Diệp Vân Linh ngồi trên sofa vừa xem "Nguy cơ sinh hoá" vừa nhai khoai tây chiên.

Lục Tử Hạo vừa chơi rubik vừa đi đi lại lại trước TV.

Đến lần thứ n Lục Tử Hạo đi qua TV, rốt cuộc Diệp Vân Linh không thể nhịn được nữa nói: "Lục Tử Hạo, ngồi xuống yên tĩnh một chỗ chơi thì ảnh hưởng đến suy nghĩ của nhóc à?"

Lục Tử Hạo nghiêm trang trả lời: "Đúng vậy."

Diệp Vân Linh vỗ trán, cuối cùng nói: "Đủ rồi, tiểu tử thúi, có chuyện gì thì nói thẳng đi, làm ơn đừng lượn lờ trước mặt ta nữa."

Lục Tử Hạo ngừng động tác trong tay, cũng không làm ra vẻ, nói thẳng: "Dì buổi chiều có rảnh không? Tôi muốn nhờ dì đi mua quần áo với Ngữ Nịnh."

"Vì cái gì muốn ta đi? Nhóc đi cùng không phải là xong à." Bộ phim điện ảnh này cô còn chưa xem xong đâu, không muốn ra khỏi nhà, nhất là bây giờ thời tiết bên ngoài nóng bức như vậy nữa.

Lục Tử Hạo hơi ủ rũ nói: "Ngữ Nịnh nói tôi là con trai, không có gu thẩm mỹ."

Diệp Vân Linh lại nhét vào miệng một miếng khoai tây chiên, cắn răng rắc: "Tiểu nha đầu mới tí tuổi đã biết gu thẩm mỹ rồi cơ đấy. Nhưng con bé rủ thím Vương đi cùng cũng được mà."
Bọn họ đi mua sắm ở trung tâm thương mại Liên Hoa lớn nhất gần đó, tổng cộng có 11 tầng lầu, từ bách hoá gia dụng đến hàng xa xỉ, mỹ thực ăn vặt cái gì cũng có.

Vốn dĩ cho rằng buổi chiều trong tuần hẳn là sẽ vắng khách đi dạo phố, nào ngờ bên trong người qua lại vẫn khá đông.

Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh hai đứa trẻ đi trước. Bé trai mặc một bộ tây trang kèm áo choàng, toàn thân lộ ra dáng vẻ lãnh khốc, tuổi còn nhỏ đã lộ ra khí tràng "Người sống chớ tới gần".

Lục Ngữ Nịnh lại mặc một chiếc váy công chúa nhỏ xinh xắn, tóc tết thành hai bím xương cá, nhảy nhót tung tăng rất là vui vẻ.
Lục Tử Hạo nói: "Thím Vương lớn tuổi rồi, phẩm vị không giống nhau."

Diệp Vân Linh: "Thế thì con bé có thể...."

Lục Tử Hạo nói: "Lần tới ghi hình, tôi sẽ nấu cơm một ngày."

Diệp Vân Linh hai mắt sáng lên: "Ba ngày."
Lục Tử Hạo: "Hai ngày, không thể nhiều hơn, tiết mục cũng chỉ quay trong ba ngày."

Diệp Vân Linh tính toán, ba ngày ghi hình thì chương trình cũng không thể bắt bọn họ bữa nào cũng tự nấu được, nên rất sảng khoái đáp ứng: "Thành giao."

Chú Đức rất mau đã sắp xếp xong xe chờ sẵn.

Lúc Diệp Vân Linh ra cửa, nhìn cả hàng mấy chiếc xe, hơi kinh ngạc hỏi: "Này chỉ đi dạo phố, không cần phải khoa trương như vậy chứ?"
Sau khi tới trung tâm mua sắm, Diệp Vân Linh đột nhiên nhớ tới một việc rất quan trọng: "Hai đứa có mang tiền không?"

Lục Tử Hạo nhìn lại cô một cái rồi nói: "Cái trung tâm thương mại này là của nhà chúng ta."

Diệp Vân Linh: "........" Tuy rằng thân ở hào môn nhưng chính mình vẫn thấy khiếp sợ về sự giàu có này.

Chú Đức ở nhà sau khi sắp xếp tất cả mọi việc xong xuôi, bèn lấy ra ipad mình mua mấy năm trước, tính toán xem thử chương trình tạp kỹ của phu nhân thiếu gia tiểu thư tham gia.
Tuy là không có phát sóng trực tiếp nhưng có bản ghi lại, chỉ là phải bỏ tiền ra đăng ký phí hội viên.

Vừa ngồi xuống thì nhận được tin Lục Mặc vừa đáp xuống sân bay trong nước.
Chú Đức giải thích: "Trước đây tiểu thư từng suýt bị bắt cóc một lần, tuy là không thành công, nhưng sau khi sự việc lần đó xảy ra tiên sinh đã yêu cầu mỗi lần bọn trẻ ra cửa không thể ít hơn tám vệ sĩ đi theo bảo vệ. Bất quá phu nhân cứ yên tâm, chỉ có hai vệ sĩ sẽ đi cùng, những người còn lại sẽ âm thầm bảo hộ, không làm ảnh hưởng đến tâm trạng mua sắm của mọi người đâu."

Diệp Vân Linh hỏi: "Thế lúc bọn tôi ghi hình trong chương trình, bọn họ cũng đi theo à?"

Chú Đức nói: "Thật ra là không. Chỉ có ở mỗi cửa thôn đều có người âm thầm theo dõi, phòng ngừa phát sinh sự việc ngoài ý muốn."

Diệp Vân Linh: "......."





Bạn cần đăng nhập để bình luận