Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 241: Kế Hoạch Ác Độc Của Bọn Bắt Cóc


Nhìn Lục Ngữ Nịnh đang ngồi bên cạnh, Lục Tử Hạo nhẹ nhàng di chuyển cơ thể của mình xích lại gần.

Đại khái chắc nghĩ chúng đều là trẻ con, không lo lắng chạy trốn nên bọn bắt cóc cũng không thèm trói chân chúng lại.

Sau khi xác nhận Lục Ngữ Nịnh không sao, chỉ là ngất đi, Lục Tử Hạo mới thả lỏng một hơi.

Sau đó, đáy lòng lại có chút nghĩ mà sợ, cho dù ngày thường có trưởng thành thế nào thì cũng mới chỉ là một đứa bé 6 tuổi, gặp phải loại chuyện bắt cóc thế này sao có thể không căng thẳng chút nào.

Phương Từ nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt cậu bé, hỏi: "Em sợ à?"

Lục Tử Hạo mím môi nói: "Ai cần anh lo?"
Phương Từ: "Không ngờ ngày thường nhìn em mạnh mẽ thế, hoa ra cũng nhát gan."

Lục Tử Hạo không muốn đáp lời với đối phương, trừng mắt lườm Phương Từ một cái, sau đó bắt đầu cẩn thận xem xét tình hình xung quanh.

Phương Từ dịu dàng cười nói: "Em không cần nhìn đâu, anh xem qua cả rồi. Chúng ta đang ở trên thuyền, đang ra biển rồi."

Lục Tử Hạo mím môi, liếc qua Lục Ngữ Nịnh còn đang ngủ say bên cạnh, sau đó nhìn về phía Phương Từ, nói: "Chúng ta hợp tác đi."

Phương Từ đáp: "Anh cũng đang có ý này."

Phương Từ dịch người qua, hai người lưng đối lưng, Lục Tử Hạo bắt đầu thử tháo dây trói cho Phương Từ.

Lục Tử Hạo vừa tháo vừa hỏi: "Sao anh cũng xuất hiện ở chỗ này?"

Phương Từ trả lời: "Lúc ấy anh nhìn thấy bọn em bị nhét vào va li kéo đi nên đi theo rồi bị phát hiện. Tiếc là chưa kịp lưu lại tin tức cho mọi người, không biết mấy người dì Vân có kịp tìm thấy chúng ta không nữa."

Nếu mấy người Diệp Vân Linh không thể tìm được đến đây, thì chỉ dựa vào ba đứa trẻ bọn họ mà muốn trốn thoát giữa vùng biển rộng này còn khó hơn lên trời.
Lục Tử Hạo nghe được Phương Từ thế mà lại đem hy vọng được cứu thoát đặt lên người Diệp Vân Linh, không khỏi hỏi: "Sao anh lại đặt hy vọng vào người khác, không phải anh nên mong mẹ mình đến cứu sao?"


Phương Từ không trả lời câu này, mà lảng sang chuyện khác: "Cũng may chúng ta đều đang ghi hình, nếu cả ba cùng nhau mất tích nhất định tổ tiết mục sẽ phát hiện ra. Chỉ cần tìm cách cầu cứu bọn họ là sẽ ổn thôi."

Lục Tử Hạo hơi lo lắng hỏi: "Ra biển rồi, lỡ bọn họ không tìm thấy chúng ta thì phải làm sao bây giờ?"

Phương Từ cười nói: "Vậy thì cầu nguyện đi, mong bọn bắt cóc chỉ vì tiền, lấy được tiền sẽ ngoan ngoãn thả chúng ta ra. Nếu không cả ba cùng nhau chờ làm mồi cho cá ăn đi."

Nghe được ba chữ 'cho cá ăn', khuôn mặt vô cảm vạn năm của Lục Tử Hạo cuối cũng xuất hiện một tia sợ hãi.

Một lúc lâu sau, cậu bé hỏi: "Không ai tới bắt anh, anh đi theo làm gì?"
Phương Từ cười đáp: "Anh sợ anh không tới, em sẽ sợ đến phát khóc."

"Tôi mới không thèm khóc đâu." Lục Tử Hạo mím môi, lại nhìn thoáng qua Lục Ngữ Nịnh nên cạnh, nói tiếp: "Nhưng tôi lo lắng cho Ngữ Nịnh."
Bây giờ em gái còn đang hôn mê, tí nữa tỉnh lại phát hiện ra mình bị bắt cóc, nhất định sẽ sợ hãi oà khóc, thậm chí còn có khả năng lưu lại bóng ma tâm lý.

"Những cái đó để sau rồi tính, bây giờ nhìn tình hình trước mắt đã." Phương Từ mím môi, quay đầu nhìn dây thừng hỏi: "Em có làm được hay không thế?"

Lục Tử Hạo: "Anh đừng có nhúc nhích, tôi không nhìn được, anh cử động tôi càng khó mở."
Đúng lúc này, dây trói của Phương Từ đã được tháo ra, Phương Từ đang muốn cởi bỏ dây thừng xuống.

Bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến, hai cậu bé ăn ý tách nhau ra, sau đó đều giả bộ bất tỉnh.

Nghe tiếng bước chân, hình như có hai người bước vào.

"Mẹ, còn chưa tỉnh, ngủ say như lợn."

"Bọn trẻ con nhà giàu mà, thân thể yếu ớt, dùng có tí thuốc mê khéo ngủ đến tận sáng mai."

"Bọn nó không tỉnh lại thì càng tốt, đi, đi chơi bài tiếp."
"Chờ tiền tới tay rồi, phân chia xong, mày đã tính tiêu thế nào chưa?"

"Tao sẽ thuê mười mấy cô em xinh tươi hầu hạ vây quanh, lại mua thêm một cái xe thể thao mui trần lái cho oách."
"Ê mà lấy tiền xong thì bọn củ cải này xử lý thế nào?"


"Đại ca nói nhận được tiền xong là ném hết chúng nó xuống biển cho cá ăn."

Sau khi trò chuyện thêm mấy câu, cả hai đi ra ngoài.

Sau khi đối phương rời đi, Lục Tử Hạo cố áp xuống cảm giác sợ hãi trong lòng, gắng trấn tĩnh lại, nhưng sắc mặt trắng bệch vẫn thể hiện ra cậu bé bị doạ sợ rồi.
Lục Tử Hạo hỏi Phương Từ: "Anh có biết bơi không?"

Bạn cần đăng nhập để bình luận