Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 394: Tỏ Tình


‘’.........." Diệp Vân Linh nhất thời không hiểu ý tứ của Thư Nhã, suy nghĩ một lúc mới phản ứng
lại, nói: "Mọi người…..”

Nhìn biểu cảm của bọn họ, cuối cùng cô cũng đã hiểu bọn họ đang hiểu lầm cái gì, vội nói: "Mọi người đầu óc đen tối nhé, nghĩ đi đâu thế. Tôi nói tinh lực tràn đầy ý là ở phương diện công việc của anh ấy. Lần nào về nhà cũng bận rộn chuyện của công ty, thường xuyên làm việc đến tận nửa đêm."

Tưởng Mỹ Hàm: "Hóa ra ý cô là như vậy?"

Diệp Vân Linh tức giận nói: "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ tôi chia sẻ chuyện phòng the, giường chiếu với các cô thật chắc?"

Các cư dân mạng cũng tiếc hùi hụi, còn tưởng mình đã chạm đến cửa xe rồi.

Mọi người lại cùng nhau uống trà tâm sự. Một buổi chiều trôi qua rất nhanh.

Màn đêm buông xuống.

Ánh trăng như dòng nước chiếu xuống, trên mặt biển sóng vỗ rì rào phản chiếu hình ảnh của
những ngôi sao trên bầu trời. Các bà mẹ và các con đều đi thay lễ phục do ekip chương trình chuẩn bị.

Diệp Vân Linh hôm nay mặc một chiếc váy hai dây màu bạc.

Dây váy mỏng manh tôn lên xương quai xanh hoàn mỹ, bộ ngực đầy đặn nửa kín nửa hở, thiết kế thắt lưng phô bày hoàn hảo vòng eo con kiến chưa đầy một nắm tay.

Đường xẻ váy cao đến hông.

Tuyệt sắc giai nhân, lay động lòng người.

Toàn thân lộ ra khí chất 'ta đây đẹp nhất'.

Trương Thư Du nhìn thấy tạo hình của Diệp Vân Linh, lập tức nói: "Tối nay tôi có thể không đi
cùng cô ấy được không? Chứ nếu đứng cạnh tôi sẽ trở thành phông nền mất."

Tưởng Mỹ Hàm thì tỏ ra hung dữ: "Nếu không thì chúng ta cắt váy của cô ấy đi."

Ngô Dục Văn nói: "Nếu cắt váy rồi, đến lúc đó lại tạo thêm cảm giác rách nát, có khi trông còn đẹp hơn."

Đối mặt với ánh mắt ghen tị của những người khác, Diệp Vân Linh hất mái tóc xoăn của mình lên, dáng vẻ tự tin: "Không còn cách nào nữa, tôi đẹp nhất rồi. Chỉ cần có tôi ở đây, tất cả mọi người cứ chờ mà đóng vai phụ đi."

Tưởng Mỹ Hàm nói: “Nhìn cái dáng vẻ đắc ý của cô ấy, tôi khó chịu ghê.”

Lúc này, Thư Nhã cũng đã thay xong sườn xám đi ra, mọi người sôi nổi phàn nàn với chị ấy.
Thư Nhã cười nói: “Mọi người có thể nghĩ như thế này này: Tuy rằng cô ấy đẹp, nhưng kỹ thuật diễn lại nát, không giỏi bằng mọi người.”

Diệp Vân Linh: “………….Nhã Nhã tỷ?”
Mọi người cười đùa ầm ĩ, sau đó cùng nhau lên xe đi tới điểm hẹn.

Lần này, bữa tối của bọn họ được tổ chức ở một sân cỏ trên hòn đảo số 2.
Một sân khấu đơn giản được dựng lên, hai bên trang trí bằng hoa và bóng bay.

Lúc mấy mẹ con đến, các ông bố đều không có mặt ở đây, các bà mẹ ngồi xuống theo bảng tên được dán sẵn trên ghế.

Ngay sau đó tiếng nhạc du dương vang lên, màn hình lớn trên sân khấu bắt đầu phát đoạn video ghi lại những kỷ niệm của Thư Nhã và chồng cô ấy.

Sau Thư Nhã, video của những khách mời khác cũng lần lượt được chiếu lên, hình ảnh của ai cũng đều rất lãng mạn và cảm động.
Về cơ bản đều là quá trình bắt đầu từ khi mới quen biết, đến khi yêu nhau, rồi đau đớn khi sinh con, vất vả trong quá trình nuôi dạy con cái. Cũng có những khi không hiểu nhau, cãi vã suýt nữa đánh mất nhau, nhưng bằng sự bao dung, cảm thông, chia sẻ mà đã dìu dắt nhau vượt qua khó khăn.
Các mẹ lúc xem đến video của mình mắt đều đỏ hoe, có một số người hơi cảm tính còn nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng.
Diệp Vân Linh là người cuối cùng.

Lúc tới phân đoạn của cô, hình ảnh có hơi kỳ lạ. Không có video, tất cả đều thay bằng tranh hoạt hình, có lồng tiếng.
Diệp Vân Linh lập tức nhận ra giọng dẫn chuyện trong video chính là của Lục Mặc.
Hình ảnh đầu tiên là 20 năm trước, mẹ Diệp Vân Linh cứu mẹ của Lục Mặc, sau đó hai người trở thành bạn tốt.
“Cuộc gặp gỡ tình cờ của trưởng bối 20 năm trước đã định ra duyên phận cho chúng ta 18 năm sau. Lúc mới bắt đầu, đối với anh em là vợ, là người nhà, là trách nhiệm mà cả đời này anh phải bảo vệ. Nhìn vào đôi mắt của em, anh đã tưởng tượng ra quãng đời an ổn, bình yên của mình về sau. Sau đó, em là niềm vui, là hạnh phúc, là người anh muốn nắm tay che chở suốt đời. Nhìn vào đôi mắt của em, anh đã nghĩ tới tên con của hai chúng ta.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận