Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 286: Sơ Suất Rồi


Trong phòng tối om, chỉ còn ngọn đèn ở góc bàn làm việc.
Lục Mặc ngồi trước bàn, dưới ánh đèn vàng ấm áp lộ ra ngũ quan góc cạnh và đường nét mơ hồ mông lung, dẫu vậy, chỉ dựa vào sườn mặt vẫn còn thể nhìn ra được vẻ tuấn tú xinh đẹp của người đó.

Có lẽ vì lý do ánh sáng, nên khuôn mặt thẳng ngày vẫn luôn lạnh băng, lúc nào cũng bày ra vẻ người sống chớ đến gần kia giờ phút này lại hơi nhuốm màu khói lửa nhân gian.

Nhuệ khí trên người cũng vơi bớt vài phần, cả người anh giống như một bức tranh sơn dầu tinh xảo, đẹp đến mức khiến người ta không nỡ phá hỏng.

Lục Mặc đang chăm chú đọc tài liệu, cảm giác được có người đến gần, anh ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Diệp Vân Linh đang đứng trước mặt mình trong bộ đồ ngủ, đèn khuất bóng làm anh không nhìn rõ được biểu cảm trên khuôn mặt cô.

Lục Mặc nhẹ giọng hỏi: "Sao em lại tỉnh giờ..."

Còn chưa kịp dứt câu thì đã cảm thấy sau gáy đau nhói rồi ngất đi.

Diệp Vân Linh nhìn Lục Mặc bị mình một chưởng làm cho hôn mê, vội vàng đỡ người sắp ngã xuống, sau đó khom lưng bế kiểu công chúa lên.

Đặt anh nằm lên giường, đắp chăn tử tế.

Cô cùng trèo lên theo, chui vào chăn.

Nhìn Lục Mặc đang "ngủ yên", lúc này Diệp Vân Linh mới cảm
thấy hài lòng ngủ tiếp.

Hệ thống chứng kiến toàn bộ quá trình, một lúc lâu sau nó vẫn chưa khép được miệng, cả hệ thống đóng băng.

Nó đi làm bao nhiêu năm, đi qua bao nhiêu thế giới, từng trới định qua rất nhiều ký chủ, nhưng chưa từng gặp ai hoàn thành nhiệm vụ kiểu này.

Cái này.......có thể xem là cường bạo không?

Ngày hôm sau.
Lục Mặc cảm thấy eo mình đau nhức, cả người giống như bị xe cán qua.

Muốn sờ đầu thì phát hiện tay cũng không nhấc lên được, quay sang nhìn thì thấy có một cái đầu đang đè lên đó.
Nhìn xuống, không phải Diệp Vân Linh thì ai?


Chẳng mấy chốc ký ức lại ùa về.
Hình như anh bị người ta đánh ngất đi.

Vỗ trán, đây quả thực là tác phong của Diệp Vân Linh.
Nhìn đối phương đang gần như đè cả nửa người lên người mình, Lục Mặc suy nghĩ không biết có nên dời đầu cô đi hay là để cô tiếp tục ngủ.

Lại nhìn sang, vừa vặn bắt gặp Diệp Vân Linh đang chẹp miệng, hình như đang mơ thấy ăn cái gì ngon.
Anh đưa tay vén lọn tóc chắn nửa bên mặt cô, ngón tay đúng lúc chạm vào khuôn mặt nhẵn nhụi.

Nhìn từ góc độ này, Diệp Vân Linh trông khá xinh đẹp, cô lúc ngủ rất dịu dàng đáng yêu, hoàn toàn không giống dáng vẻ nhe nanh múa vuốt như lúc tỉnh.

Giây tiếp theo, cơ thể Diệp Vân Linh theo phản xạ đưa tay ra, hất bay tay Lục Mặc rồi đá anh xuống giường.


Lục Mặc bị đá xuống, cảm thấy cuộc đời mình chưa bao giờ xấu hổ như lúc này.
Đỡ lấy eo, giờ anh đã hiểu tại sao eo mình ngủ dậy lại đau rồi.

Hai lần chung giường trước đó sao anh không phát hiện ra thói quen lúc ngủ của Diệp Vân Linh lại kém như thế.

Đá người ta một cái, Diệp Vân Linh cũng tỉnh lại, nhìn người đang nằm trên mặt đất, hỏi: "Tôi đá anh xuống giường à?"


Lục Mặc đáp: "Tôi tự ngã đấy."

Diệp Vân Linh cười nói: "Thật ra thói quen lúc ngủ của tôi khá tốt. Trừ khi ở chỗ nào cho tôi cảm giác an toàn, được thả lỏng thì mới ngủ không ngoan thôi."
Trước kia cô đều ngủ không quá sâu, dù sao cũng ở trong môi trường lúc nào cũng có thể gặp nguy hiểm.

Vì vậy đã dưỡng thành thói quen, ngủ khá ngoan và cảnh giác.


Tình huống như thế này đã nhiều năm không xảy ra.
Diệp Vân Linh nửa nằm trên giường, duỗi tay ra.

Lục Mặc đặt tay của mình vào tay cô.

Diệp Vân Linh định kéo người dậy xong là buông ra, ai ngờ Lục Mặc lại giữ chặt lấy, dùng sức kéo Diệp Vân Linh xuống dưới.

Để đề phòng té ngã, Diệp Vân Linh chống một tay xuống dưới đất rồi lật người, Lục Mặc thuận thế đè lên cô.

Hai tay nắm lấy tay cô, nửa người áp vào người cô, đôi mắt bình thường vẫn luôn lạnh băng không có chút độ ấm nào giờ phút này nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Linh, hỏi: "Vừa nãy em vô tình đá tôi, tôi có thể bỏ qua. Nhưng có phải em nên giải thích với tôi một chút về một chưởng trên cổ tôi tối qua không?"

Kết quả vừa nói xong, cổ lại đau, Lục Mặc lại ngất đi lần nữa.

Trước khi hôn mê, Lục Mặc chỉ có một suy nghĩ duy nhất, sơ suất rồi.

Đầu của Lục Mặc trực tiếp đập xuống cổ Diệp Vân Linh, hơi thở đều đều phả vào hõm cổ cô, cảm thấy hơi nóng bỏng.

Bạn cần đăng nhập để bình luận