Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 51: Phương Thức Ở Chung Của Mẹ Con


Ngày hôm sau.
Trời trong nắng ấm, ánh mặt trời chan hoà.

Các khán giả cũng bắt đầu một đám ngồi xổm sẵn trong phòng phát sóng trực tiếp chuẩn bị chờ xem vui vẻ.
Bọn họ căn bản không biết tối qua sau khi ngắt phòng phát sóng, đã phát sinh chuyện kinh thiên động địa gì.
Mọi người lại tỉnh giấc trong một tràng âm nhạc, loa phát thanh thông báo các mẹ có thể đi tới nhà văn hóa để nhận bữa sáng
Diệp Vân Linh đứng trước nhà tranh, tìm một chỗ rộng rãi bắt đầu luyện thái cực quyền.
Tay trái chém lên, tay phải chém xuống, tập nhìn cũng ra dáng ra hình phết.
Lục Ngữ Nịnh trong lòng ôm một con thỏ, vừa dễ thương vừa cho thỏ con ăn sáng. Bên chân cô bé còn hai con khác đang ngồi xổm bên cạnh, chờ được sủng hạnh, còn rất cố gắng bỏ lên đùi bé.
Lục Tử Hạo đánh răng rửa mặt xong sau cùng, thay một bộ quần áo sạch sẽ.
Áo phông đơn giản và quần thể thao, mặc trên người cậu bé tức khắc nhìn cao lớn hơn hẳn, chọc cho một đám fan mẹ kêu ngao ngao.
Lúc ra tới cửa thì nhìn thấy Diệp Vân Linh vẫn còn ở đó khoa tay múa chân, liền nhắc nhở: "Chúng ta nên đi ăn sáng đi. Ngữ Nịnh đói bụng rồi.”
Diệp Vân Linh đang hít mây nhả khói, nói: "Ta không có thời gian. Nhóc đi lấy cơm sáng về cho Ngũ Nịnh đi, thuận tiện lấy cho ta một ít luôn. Dù sao nhóc cũng biết đường"
Lục Tử Hạo đáp: "Dì là người lớn, tôi là trẻ con, việc này dì nên làm chủ."
Diệp Vân Linh hơi ngừng động tác một chút, đắc ý nói: "Chuyện cơm sáng này tổ tiết mục không có quy định người lớn hay trẻ con lấy. Cơm sáng là để cho người đói chịu không nổi nữa đi lấy, dù sao ta vẫn chịu được."
Lục Tử Hạo hít sâu một hơi, sau một đêm, một ít cảm động vừa dâng lên tối qua giờ đã về con số 0.
Nhìn sang Lục Ngữ Nịnh bên cạnh hỏi: "Nịnh Nịnh, em có muốn đi lấy cơm sáng với anh không?"
Lục Ngữ Nịnh nhìn ba con thỏ vẫn luôn vây quanh cô bé, lộ ra vẻ xin lỗi nói: "Anh trai, em không thể cùng đi với anh được rồi, bọn thỏ con còn chưa ăn no.”
Lục Tử Hạo: "Không sao."
Cuối cùng khuôn mặt buồn hiu, tự mình đơn độc đi về hướng nhà văn hoá thôn, phía sau còn truyền tới tiếng Diệp Vân Linh gọi với theo: "Ta thích ăn thịt. Có món nào có thịt thì nhóc lấy cho ta, lấy nhiều chút bao nhiêu ta cũng ăn hết."
Lục Tử Hạo giận tới mức đá một cục đá nhỏ ven đường, nhỏ giọng lầm bầm một câu: "Thịt, thịt, thịt. Ngày nào cũng thịt, kiểu gì cũng béo lên cho mà xem."
[Ha ha ha ha ha ha ha không ổn, không ổn rồi. Tôi bị Lục Tử Hạo với Diệp Văn Linh chọc cho cười chết rồi. ]
[Suối nguồn vui vẻ buổi sáng đều từ hai người họ, tôi cười chảy cả nước mắt rồi. ]
[Nhìn dáng vẻ Lục Tử Hạo tức xì khói lại không làm được gì kia, ma ma xin lỗi, ma ma lỡ cười. ]
[Trước đây tôi là fan ma ma của tiểu Lục tổng, sau này tôi vẫn là fan ma ma của tiểu Lục tổng nhưng mà ha ha ha ha ha ha.]
[Diệp Vân Linh chẳng ra dáng làm mẹ tí nào. Mọi người có thể ghé phòng phát sóng trực tiếp của tiên nữ Vi Vi xem một chút, sáng sớm đã bận rộn lo trước lo sau chăm con. ]
[Đúng đúng. Tiên nữ Vi Vi lúc nào cũng đem Phương Tử để ở trong lòng, tuy là mẹ kế nhưng còn hơn cả mẹ đẻ.]
[Cái này không cần so sánh đâu. Tôi thấy mẫu người như Diệp Vân Linh cũng ổn mà. Tôi thích xem mấy mẹ con bọn họ ở chung với nhau khá chân thực, thú vị đấy chứ. ]
Không ít khán giả thích xem lúc Diệp Vân Linh và Lục Tử Hạo đứng chung với nhau trong một khung hình, đương nhiên tính tranh luận cũng khá lớn, chủ yếu phong cách chăm con nhàn hạ của Diệp Vân Linh quá hiếm thấy.
Lục Tử Hạo một lát sau đã trở lại, tất nhiên cũng mang theo bữa sáng về cùng.

Cậu bé lấy cho Lục Ngữ Nịnh một chén cháo và một quả trứng luộc, giống với bữa sáng của cậu.

Lại lấy cho Diệp Vân Linh một chén sữa đậu nành và bốn cái bánh bao.

Diệp Vân Linh nhìn mấy cái bánh bao đang bốc hơi kia, nhịn không được khen một câu: "Đúng là con trai ngoan của mẹ.”

Lục Tử Hạo không phản ứng lại cô, ánh mắt ra hiệu cho Lục Ngữ Nịnh đi rửa tay rồi lại dùng bữa.

Diệp Vân Linh tiến lại chuẩn bị ăn. Lục Tử Hạo liền nhìn chằm chằm tay cô, nhíu mày nói: "Rửa tay rồi ăn cơm."

Diệp Vân Linh duỗi tay ra muốn bốc bánh bao ăn trước: "Ăn trước một cái đã."

Lục Tử Hạo đã sớm đề phòng cô, nhanh tay bê mâm bánh bao kia cướp lại, nhìn chằm chằm cô nói: "Phải rửa tay trước."

Diệp Vân Linh bất đắc dĩ: "Biết rồi, biết rồi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận