Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 119: Diệp Vân Linh Cũng Đã Biết


Đang đổ sữa dưỡng thể ra tay, Tưởng Mỹ Hàm chợt ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn con trai, hỏi lại: "Con vừa mới nói cái gì cơ?"
Dương Diệp nói: "Con nhìn thấy mẹ Phương Từ dẫm lên chân của Lục Ngữ Nịnh sau đó còn đẩy nó một cái. Lục Ngữ Nịnh vì thế mới ngã xuống."
Tưởng Mỹ Hàm sắc mặt đại biến, có hơi không dám tin.

Qua một lúc lâu sau, Tưởng Mỹ Hàm mới hỏi lại lần nữa: "Tiểu Diệp, những gì con vừa nói với mẹ đều là thật? Có khi nào là con nhìn nhầm không?"

Dương Diệp nói: "Chắc chắn con không nhìn nhầm. Lúc đó con định đi lấy đồ ăn trong balo, thì thấy mẹ Phương Từ dẫm lên chân Lục Ngữ Nịnh, sau đó đẩy nó mà."

Nếu người khác nghe thấy lời này thì có thể sẽ nghi ngờ có phải con trai mình nói dối hay không
Tưởng Mỹ Hàm là mẹ ruột thằng bé, cô ta tin con trai mình không nói dối.

Tuy rằng con trai cô ta nghịch ngợm thật nhưng từ trước tới nay thằng bé đều không nói dối.
Khó trách ban ngày lúc nó nhìn thấy Diệp Vi Vi thì sợ hãi, còn cố ý trốn tránh cách cô ta xa nhất có
thế, thì ra là thế.
Tưởng Mỹ Hàm thật không dám tin, Diệp Vi Vi bình thường lúc nào cũng tỏ ra tốt bụng lương
thiện, sau lưng lại có thể độc ác xấu xa như vậy?
Lúc đó còn đang phát sóng trực tiếp, cô ta không sợ bị camera quay được sao?
Trước kia Tưởng Mỹ Hàm cũng không thích con bé Lục Ngữ Nịnh kia, dù vậy nhưng chưa bao giờ
nghĩ tới muốn nó xảy ra chuyện gì.
Huống hồ lúc ấy là bốn người cùng nhau ngã xuống, đó là cả bốn cái mạng người.
Nghĩ như vậy, Tưởng Mỹ Hàm cả người rét run lên.
Người phụ nữ này thật độc ác.
Mà bên kia, Diệp Vân Linh chuẩn bị chìm vào giấc ngủ cũng từ miệng hệ thống biết được chân tướng sự việc "vô tình trượt chân" sáng nay của Lục Ngữ Nịnh.Tưởng Mỹ Hàm chỉ cần nghĩ đến Diệp Vi Vi dám hại người lúc phát sóng trực tiếp là lại nổi da gà khắp người, lại nghĩ đến gia cảnh nhà họ.

Suy nghĩ một lúc, Tưởng Mỹ Hàm cực kỳ nghiêm túc, trịnh trọng nói với Dương Diệp: "Tiểu Diệp, những gì con vừa nói với mẹ tuyệt đối không được nói với bất kỳ ai khác nữa, nhớ chưa? Bao gồm cả bố con."

Dương Diệp bị dáng vẻ này của mẹ nó doạ sợ, gật đầu: "Con sẽ không nói."

Tưởng Mỹ Hàm không nghĩ tới việc hãm hại Diệp Vân Linh, nhưng cô ta cũng là người ích kỷ, cô ta không thể vì Diệp Vân Linh mà để con trai mình phải mạo hiểm.


Diệp Vi Vi dám làm ra chuyện này trước sóng trực tiếp, chắc chắn là đã tính toán góc độ để camera không thể quay lại được.
Nên kể cả có nói ra thì cũng vô dụng, ngược lại còn bị người ta trả thù.


Nghĩ đến việc Diệp Vi Vi ngoan độc đến mức xuống tay với cả một đứa bé 3 tuổi, Tưởng Mỹ Hàm không dám nghĩ sâu hơn nữa.


Không được, cái chương trình này không thể tiếp tục tham gia nữa.
Cô ta lập tức muốn liên hệ với tổ tiết mục, rời khỏi chương trình truyền hình thực tế này, cô ta không thể đặt sinh mệnh của con trai mình trong một hoàn cảnh không an toàn như vậy.
Kết quả đương nhiên là không thành công, hợp đồng đã được ký kết sao có thể nói bỏ là bỏ.


Tưởng Mỹ Hàm lại không đưa ra nổi một lý do hợp lý cụ thể nào để dừng việc ghi hình, việc thay thế khách mời cố định khi đã quay được một nửa sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đối với chương trình.

Mà Diệp Vân Linh bên kia đang nằm trong phòng ngủ chính của phòng tổng thống, một mình hưởng thụ chiếc giường cực lớn dài hai mét, chuẩn bị đánh một giấc ngon lành thì từ hệ thống biết được một chuyện.

"Ý cậu là ban ngày Ngữ Nịnh ngã xuống nguyên nhân là do Diệp Vi Vi?" Diệp Vân Linh nghe được tin tức này kinh ngạc từ trên giường bật dậy, sắc mặt khẽ biến.
Hệ thống khẳng định: "Đúng thế. Lúc đó Diệp Vi Vi đã tìm một góc rất tốt, có cái ba lô và những người khác xung quanh chặn lại nên camera không quay được cảnh cô ta cố ý dẫm lên chân cục cưng Ngữ Nịnh. Bất quá lúc đó tình cờ tôi đang bay trên cao nên có thể nhìn thấy từng chuyển động của cô ta rất rõ ràng."


Diệp Vân Linh hơi híp mắt lại, lúc thấy Diệp Vi Vi áp sát vào cô đã cảm giác có cái gì không đúng. Sau đó xảy ra chuyện rơi xuống sườn dốc, mọi thứ diễn ra quá nhanh nên cô cũng không có thời gian suy nghĩ lại.

Lục Ngữ Nịnh lúc đó có lẽ còn đang hoảng sợ, nên cũng không chú ý tới chi tiết này.
Nếu không phải lúc đầu cô lo lắng hai đứa nhỏ bị vạ lây xui xẻo vì hào quang nữ phụ của cô, nên mới trói dây thừng trên người để đề phòng vạn nhất, thì dưới tình huống đó, một đứa bé mới ba tuổi như Lục Ngữ Nịnh mà ngã xuống, khả năng cao là sẽ mất mạng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận