Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 284: Tôi Muốn Ngủ Với Anh


Lục Mặc hỏi: "Chúng nó không phải được nuôi ở hậu viện à? Sao lại chạy lên tận lầu 2 thế?"

Diệp Vân Linh mặt không đỏ, tim không loạn nói: "Có thể là do Ngữ Nịnh bế chúng nó lên đây chơi xong đi lạc sang phòng tôi?"

Lục Mặc lại hỏi: "Chúng nó còn nhảy lên được giường của em?"

"Chứ còn gì nữa." Diệp Vân Linh căm phẫn chỉ vào một con trong đó nói: "Bọn này chắc muốn trả thù tôi trước đây đòi nướng chúng lên ăn đây mà, mấy đứa này nhất định là ghi thù.

Chờ cơ hội cố ý lẻn từ phòng Ngữ Nịnh sang phòng tôi, lại cố ý nhảy lên giường, tiểu mấy bãi. Tất cả là để báo thù."

Diệp Vân Linh vừa dứt lời đã thấy tiếu tam bám lấy chân giường muốn nhảy lên, nhưng đạp chân một lúc vẫn chỉ cách mặt đất mười centimet, khoảng cách để lên giường vẫn còn rất xa.

Diệp Vân Linh: "......" Mấy con thỏ này có phải ăn no béo quá rồi không, có một đoạn cũng không nhảy lên nôi, quả vô dụng.

Lục Mặc: "...Hình như nó nhảy không tới thì phải.",

Diệp Vân Linh cạn lời nhìn về phía Lục Mặc? EQ người này còn cứu được không vậy? Biết rõ cũng đừng có nói ra chứ.

Anh nói thẳng ra như thế có biết làm tôi xấu hổ lắm không?
Quả nhiên người có IQ cao thì EQ đều bét bảng.*
*IQ: chỉ số thông minh.
EQ: chỉ số trí tuệ cảm xúc.

Đến nước này, Diệp Vân Linh chỉ có thể tiếp tục bịa chuyện: "Có lẽ mới tè xong nên không còn sức để nhảy nữa."

Lục Mặc không biết Diệp Vân Linh đang muốn làm cái gì, nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc nói nhảm của cô trông rất đáng yêu.

Vì thế lại thăm dò: "Vậy để tôi gọi thím Vương lên thay ga trải giường nhé?"

Diệp Vân Linh cự tuyệt: "Trễ thế này rồi, chắc thím Vương cũng ngủ rồi, thôi, tốt nhất đừng làm phiền thím ấy nữa. Người già vốn đã ngủ không ngon, đừng đánh thức tí lại khó ngủ lại."

Lục Mặc suy đoán, hỏi: "Vậy...để tôi thay giúp em nhé"

"..........." Đáp án này Diệp Vân Linh không lường trước được, sau một giây cảm động, cô vẫn kiên quyết từ chối: "Tôi bị dị ứng với lông thỏ. Cho dù có thay ga trải giường thì trong phòng vẫn còn lông thỏ, không ở được."

Lục Mặc khó hiểu: "Nhưng mấy con thỏ này không phải do em bắt về sao?"

Diệp Vân Linh trừng mắt lườm anh một cái, không nhịn nổi nữa, cả giận nói: "Anh có biết nói chuyện không thế? Cứ như vậy làm sao mà tôi nguôi giận được."


Lục Mặc: "Vậy em nói đi, tôi nghe."

Diệp Vân Linh biết Lục Mặc chắn chắn cũng đã nhìn ra cô đang nói nhảm, chuẩn bị bao nhiêu lí do, cuối cùng lại bị vạch trần trong ba chiêu.


Đành bất chấp tất cả: "Vậy tôi nói thẳng nhé, hôm nay tôi muốn ngủ với anh."
Diệp Vân Linh lặp lại lần nữa: "Tôi nói, tối nay tối muốn ngủ với anh."


Dù đã trải qua nhiều chuyện sóng to gió lớn nhưng trong lúc nhất thời Lục Mặc cũng không biết phải trả lời lại thế nào.
Hai người bọn họ từng ngủ chung giường với nhau hai lần, nhưng đều có lý do đặc biệt.
Bây giờ trong nhà có nhiều phòng như vậy, Lục Mặc không hiểu sao cô lại đưa ra yêu cầu này.


Với cả Diệp Vân Linh nói 'ngủ', chẳng lẽ là ý giống như anh đang nghĩ sao?
Thấy Lục Mặc vẫn đứng ngây người ở đó, Diệp Vân Linh nghi ngờ hay là anh không nghe rõ lời mình nói, lại lặp lại lần thứ ba: "Tôi nói là, buổi tối hôm nay, tôi muốn ngủ với anh...."

Lục Mặc giơ tay lên: "Tôi nghe thấy rồi, em không cần nhắc lại đâu."


Lục Mặc nhéo nhéo mi tâm giữa lông mày, vẫn chưa biết phải trả lời Diệp Vân Linh thế nào.

Đang định hỏi cô là tại sao.
Thì ai ngờ Diệp Vân Linh đã quay người đi thẳng về phía phòng anh, nhanh như chớp nhảy lên giường, trùm chăn kín người.


Đối mặt với Lục Mặc đi theo phía sau, cô nói: "Dù sao hôm nay tôi cũng nhất định phải ngủ trên giường này. Anh tự đi lấy thêm chăn đi nhé."
Lục Mặc đứng ngẩn ra, nhìn dáng vẻ đương nhiên của Diệp Vân Linh, xoa trán nói: "Em nói muốn ngủ với tôi, nghĩa là như vậy sao?"

Diệp Vân Linh: "Chẳng thế thì sao nữa?"
Lục Mặc cảm thấy đầu hơi đau, chẳng lẽ người phụ nữ này thật sự không xem anh là đàn ông?

Lục Mặc bày ra vẻ mặt lạnh lùng, nhíu mày nói: "Vậy tôi sang phòng bên cạnh ngủ."
Diệp Vân Linh vội vàng từ trên giường nhảy xuống, luống cuống: "Không được, hôm nay anh nhất định phải ngủ ở đây, ngủ với tôi."
Lục Mặc: "Diệp Vân Linh, em có biết mình đang nói gì không? Tôi cũng là một người đàn ông bình thường."

Bạn cần đăng nhập để bình luận