Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 113: Lại Là Một Ngày Bức Điên Đạo Diễn


Diệp Vân Linh lại không cho là đúng, nói: "Chính vì vậy nên mới càng phải thi chứ sao, tôi chịu
nhiều trắc trở như vậy rồi, nếu không dành được vị trí đầu tiên thì tối nay không được ngủ ở phòng
tổng thống. Thế chẳng phải thiệt lắm à?"
"Đạo diễn Tần, không nói chuyện với ông nữa, có chuyện gì thì tí về rồi nói sau nhé, tôi lên đường
trước đã."
Nói xong Diệp Vân Linh lại nắm lấy dây leo chuẩn bị đu về.
Đạo diễn Tần ấn vai cô lại: "Cô cứ băng qua thế à? Còn mấy người bọn tôi đây phải làm sao?"
Diệp Vân Linh nhìn một đám người này, nói: "Nếu không.... mọi người cũng đu qua đi?"
Đạo diễn Tần tức đến mức bật cười, nói: "Đu? Đu kiểu gì? Cô nghĩ tất cả mọi người đều từng luyện
tạp kỹ à?"
Diệp Vân Linh: "Vậy mọi người tự đi đường vòng đi. Từ bên này sang tới bên kia đi bộ khoảng hai
giờ nữa là đến."
Đạo diễn Tần: "Thế VJ quay phim thì sao?"
Diệp Vân Linh nhìn thoáng qua anh VJ ngày thường vẫn luôn theo sát mình quay chụp, thở dài
một hơi nói: "Sao lại phiền phức thế chứ?"
Nói xong trực tiếp xuống tay đem camera khiêng lại đây nói: "Vậy để tự tôi quay."
Sau đó Diệp Vân Linh một tay nắm lấy dây leo, một tay khiêng camera đu vèo qua sông.
Đạo diễn Tần chỉ hơi chậm một chút thì đã thấy Diệp Vân Linh khiêng thiết bị giá hơn mười vạn
của tổ tiết mục bọn họ lắc lư trên không, ông ta đau lòng gào lên: "Cô chầm chậm thôi, máy quay
phim nhập khấu đấy."

[Phốc, không nhịn được cười luôn.]

[Diệp Vân Linh chơi đu dây một tay nhìn chất vãi, xong rồi, tôi bị người phụ nữ này bẻ cong luôn rồi.]
[Me too, tui cũng thế. Sao trước đây không phát hiện ra Diệp Vân Linh ngầu thế nhỉ.]

[Chị em có hứng thú gia nhập fan club của Diệp Vân Linh không? Bây giờ tham gia fandom, tương lai sẽ là fan lão làng.]

[Lầu trên cho xin cái link, đăng ký tham gia ở đâu thế?]
Nhìn Diệp Vân Linh đi càng lúc càng xa, đạo diễn Tần rất ưu sầu, ông ta làm tổng đạo diễn chương trình tống nghệ này đã được mấy mùa, nhưng chưa từng gặp vị khách mời nào phiền phức đến thế.
Sau đó đạo diễn Tần lại nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng hơn, ông ta còn phải đi bộ thêm mấy tiếng nữa mới tới nơi.


Còn chưa đi mà chân đã bắt đầu thấy mệt mỏi, đau nhức.

Sớm biết thế ông ta đã không đến đây.
Bạch Hoà đang chuẩn bị làm thủ tục cho chuyến bay, lúc nào cũng cầm di động trong tay chú ý tới tình huống trong chương trình.

Nhìn thấy tổ tiết mục đã tìm được Diệp Vân Linh, hơn nữa dáng vẻ của cô còn khá tốt, Bạch Hoà lặng lẽ lấy di động ra huỷ vé.
Đám người Diệp Vi Vi bên kia sau khi lại lạc đường thêm một lúc, may mắn dựa vào kiến thức Diệp Vân Linh đã dạy trước đó, cuối cùng cũng tìm được đường ra.

Mắt thấy thắng lợi ở ngay trước mắt, cảm xúc mọi người lúc này cũng hoà hoãn hơn một chút.



Thư Nhã cõng con trai ngủ gật trên lưng, vừa đi vừa lo lắng: "Chúng ta sắp tới rồi. Cũng không biết tổ tiết mục bên kia đã tìm được Diệp Vân Linh hay chưa nữa."
Trương Thư Du cũng đang cõng con gái, nói: "Cũng không biết sao, cánh rừng này vẫn hơi lớn. Nhưng tôi tin tưởng bọn họ cát nhân tự có thiên tướng*."


Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Trương Thư Du vẫn có chút bất an, dưới đáy sườn dốc kia rõ ràng là một con sông chảy xiết, nếu cứ trượt xuống như vậy cũng không biết sẽ bị cuốn trôi tới đâu.

Tưởng Mỹ Hàm là mệt nhất, ai bảo con trai cô ta béo nhất, cõng một bé mập mạp đi gần hai tiếng đồng hồ, cô ta hiện tại chẳng còn chút sức lực nào mà nói chuyện.
Đối với lo lắng của mọi người cho an toàn của Diệp Vân Linh, Tưởng Mỹ Hàm lại không có suy nghĩ gì. Tuy rằng cô ta không thích Diệp Vân Linh nhưng cũng không đến nỗi mong cô xảy ra chuyện.

Nhưng bảo cô ta nói lời cầu chúc tốt đẹp cho Diệp Vân Linh, cô ta ngược lại cũng không làm được.
Tưởng Mỹ Hàm nghĩ tốt nhất là tìm được, bất quá tìm được muộn một chút thì càng tốt, chờ 4 người bọn họ tới nơi rồi hẵng tìm thấy. Đến lúc đó Diệp Vân Linh sẽ là người về cuối cùng.

Trong bốn vị khách mời, người duy nhất không mang theo trẻ con là Diệp Vi Vi, dọc đường đi có vẻ hơi mất hồn mất vía.

Người khác chỉ nghĩ cô ta đang lo lắng cho an nguy của Phương Từ, rốt cuộc lăn xuống dốc còn có cả con trai của cô ta nữa.
Diệp Vi Vi xác thật là lo lắng Phương Từ, nhưng không phải lo lắng cho an nguy của thằng bé mà là nghĩ phải nói chuyện thế nào với Tưởng Đình Sâm.

Bạn cần đăng nhập để bình luận