Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 410 : Trẻ Con Luôn Rất Đơn Giản


Mắt thấy mọi chuyện không ổn, mấy đứa khác cũng học theo, bắt đầu giấu đồ ăn, rõ ràng là chuẩn bị đồ uống cho cha mẹ, kết quả lại biến thành tự chuẩn bị cho bản thân. Trương Hi Minh vội lên tiếng: "Các cục cưng, đồ ăn sẽ không chạy đi đâu được. Các con có thể chọn đồ làm nước ép cho bố mẹ xong xuôi rồi lại lấy đồ ăn cho mình có được không?"

Về cơ bản, sau khi nghe thấy lời Trương Hi Minh nói thì hầu hết các bạn nhỏ đều ngoan ngoãn làm theo, không tự lấy đồ ăn nữa.


Chỉ có một mình Dương Diệp bên kia vẫn còn miệt mài nhặt đồ nhét vào túi dù túi quần đã nặng trĩu rồi.


Dương Diệp như vậy làm cho Tưởng Mỹ Hàm và Dương Minh Trạch cảm thấy rất mất mặt.
Tưởng Mỹ Hàm lên tiếng can ngăn: “Dương Diệp, con khoan lo ăn uống đã, bắt tay vào làm việc trước đi.”
Dương Diệp còn mon men định ôm cả quả dưa hấu, nhưng kết quả là ôm không nổi, ngược lại làm quả dưa rơi xuống đất vỡ tan tành.


Tưởng Mỹ Hàm lại càng cảm thấy xấu hổ hơn, vốn dĩ trong đám trẻ này, Dương Diệp đã là đứa nghịch ngợm hơn cả rồi.
Cho dù là so sánh với Lục Tử Hạo hiểu chuyện, Trương Duyệt Hân hoạt bát hay là Lục Ngữ Nịnh ngọt ngào, thì tất cả đều có điểm đáng khen.
Ngược lại, vì tính cách nghịch ngợm mà trước đây Dương Diệp đã nhận được rất nhiều phê bình của cư dân mạng. Cũng chính nhờ những bình luận phê bình đó, Tưởng Mỹ Hàm mới nhận ra mình thực sự đã nuông chiều con trai quá mức. dẫn đến tính tình ích kỷ của thằng bé hiện tại.


Sau khi làm rơi dưa hấu, Dương Diệp đứng ở đó có chút luống cuống tay chân, theo bản năng nhìn về phía Tưởng Mỹ Hàm, muốn cầu xin sự trợ giúp.
Lúc này Tưởng Mỹ Hàm cũng có chút tức giận, Dương Minh Trạch định tiến lên an ủi thằng bé thì bị Tưởng Mỹ Hàm ngăn lại, nói: “Đừng chiều nó quá.”
Dương Diệp có chút uỷ khuất, hốc mắt đỏ bừng.
[Có sao nói vậy, trong đám trẻ con mùa này, tôi không thích nhất là Dương Diệp.]

[Đúng vậy, đứa trẻ nào cũng có cá tính, ưu và khuyết điểm riêng. Chỉ có Dương Diệp là tôi không nhìn thấy. Lúc nào nó cũng tỏ ra rất ích kỷ, không màng đến suy nghĩ của người khác.]

[Trẻ con thì có lỗi gì đâu, lỗi là ở cha mẹ. Tất nhiên Tưởng Mỹ Hàm cũng đã nhận ra trước đây mình quá dung túng cho con rồi, nên muốn sửa lại khuyết điểm cho thằng bé.]
[Không thể từ từ dạy dỗ lúc ở riêng được sao? Tôi nhìn mà thấy hơi đau lòng. Dương Diệp mới có 5 tuổi thôi, mọi người có phải yêu cầu quá cao với trẻ con rồi không?]



Trương Hi Minh chắc chắn không thể để bầu không khí trầm xuống như vậy được, đang định tiến lên nói mấy câu giảng hoà.

Thì Lục Ngữ Nịnh đã tiến lên trước anh ta một bước, cô bé nhìn thoáng qua dưa hấu rơi trên mặt đất, nhặt một miếng chưa bị dính bẩn lên, đưa cho Dương Diệp nói: “Cho anh này, miếng này chưa bị dơ, vẫn ăn được.”
Dương Diệp đang sắp khóc thì dừng lại, nhìn thoáng qua miếng dưa hấu, rồi lại nhìn về khuôn mặt nhỏ nhắn phơi dưới nắng hơi hồng lên của Lục Ngữ Nịnh.

“Dưa hấu nặng như vậy, anh còn nhỏ chắc chắn là không bê nổi rồi. Lần sau chúng ta nhờ người lớn lấy giúp nhé?” Lục Ngữ Nịnh nhét miếng dưa hấu kia vào tay Dương Diệp, còn mình thì ngồi xổm xuống đất bắt đầu nhặt mấy miếng dưa vỡ, vừa nhặt vừa nói: “Mẹ em nói với em, đồ ăn rất quý giá. Quả dưa hấu này còn nhiều chỗ vẫn ăn được, chúng ta nhặt lại được không?”
Dương Diệp gật đầu, đặt miếng dưa hấu trong tay lên bàn, cũng ngồi xổm xuống nhặt lên.
Các bạn nhỏ khác thấy vậy cũng chạy tới hỗ trợ.

Mấy cái đầu nhỏ vây lại một chỗ, mặt trời nhô lên khỏi mặt biển, chiếu ánh sáng ấm áp lên nhóm thiên thần nhỏ.

Bức tranh này trông thật ấm áp.
Tình bạn giữa trẻ con luôn rất đơn giản.

Bất quá Lục Ngữ Nịnh vẫn có chút tò mò, hỏi: “Anh Dương Diệp, tại sao anh lại muốn lấy nhiều trái cây thế? Một mình anh ăn cũng không hết mà?”
Dương Diệp vừa nhặt dưa hấu trên đất vừa nói: “Anh muốn lấy về cho mẹ, sáng nay mẹ anh không ăn sáng.”
Tưởng Mỹ Hàm vốn còn hơi tức giận vì con trai không hiểu chuyện, nghe thấy câu trả lời này lập tức sửng sốt, trong nháy mắt phòng vệ đã bị phá vỡ.

Thư Nhã tiến lên hai bước, khuyên nhủ: “Thằng bé vẫn rất ngoan mà. Nếu có gì không hài lòng sau này có thể từ từ dạy dỗ, em đừng mặt nặng mày nhẹ với thằng bé nữa nhé, trẻ con nhạy cảm lắm, rất dễ cảm nhận được thái độ của người khác đối với chúng.”


Bạn cần đăng nhập để bình luận