Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 407: Nụ Cười Ba Phần Bất Lực, Bảy Phần Nuông Chiều Trong Truyền Thuyết


Diệp Vân Linh vừa quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt có chút hâm mộ của Lục Tử Hạo, cầm tờ khăn giấy vừa mới lau kia, hướng về phía mặt của Lục Tử Hạo nói: "Nếu không thì cũng lau cho con nhé."

Lục Tử Hạo thấy vậy, có chút ghét bỏ: "Mặt con không bẩn, không cần lau, mà dù sao cũng nên
thay tờ khác đi rồi lại lau chứ...."

Lời nói thì tỏ ra ghét bỏ, nhưng thân thể lại không hề tránh né.

Lục Ngữ Nịnh chống nạnh, giọng sữa hung hăng nói: “Anh, anh chê em bẩn sao?”

Lúc này Lục Tử Hạo không nói gì nữa, tuỳ ý để Diệp Vân Linh lau mặt mình. Khuôn mặt nhỏ lạnh lùng hơi giống Lục Mặc, giờ đây có vài phần hạnh phúc.
Diệp Vân Linh thấy dáng vẻ nghiện mà còn ngại này của thằng bé, không khỏi bật cười.



Vò khăn giấy bẩn lại thành một cục, tiện tay ném vào thùng rác theo hình đường cong parabol.

Lúc này, Lục Mặc lại nói: "Mặt anh cũng bẩn."

Diệp Vân Linh cười hỏi: "Anh cũng làm loạn cái gì?"

Lục Mặc đưa mặt ra phía trước: “Em lau cho anh đi.”
Diệp Vân Linh rút một tờ giấy ăn ra, trong sự mong đợi của Lục Mặc, cô trực tiếp kéo tay anh qua, nhét khăn giấy vào tay anh, nói: “Tự lau đi.”
Diệp Vân Linh vừa lấy đồ ăn sáng cho mình, vừa lẩm bẩm: “Mơ đẹp lắm, còn đòi tôi hầu hạ anh cơ đấy.”
Khoé môi Lục Mặc hơi cong lên, cầm khăn giấy lau qua khoé miệng, không hề có chút xấu hổ ngượng ngùng nào khi bị từ chối.
Tuỳ tiện làm một động tác, vẫn toát lên vẻ ưu nhã, cao quý như trước.

[A a a a a a Lục tổng đối với chị Vân Linh yêu chiều thật đấy.]
[Tôi đã sớm phát hiện ra, Lục tổng khi đối mặt với những người khác đều lạnh như băng, lúc nào cũng thờ ơ. Nhưng chỉ cần đối mặt với chị Vân Linh là ổng sẽ không tự chủ được nở nụ cười.]
[Lục tổng ơi, anh còn nhớ mình là tổng tài bá đạo lạnh lùng nữa không vậy? Nhặt liêm sỉ lên đi anh ơi, cứ nhìn người ta mê mệt xong rồi tự cười một mình. Ta nói mệt thiệt chứ.]
[Đây là cô ấy làm loạn, anh ấy chỉ cười, nụ cười ba phần bất lực bảy phần bao dung trong truyền thuyết sao? Ui con đĩ tình iu chết tiệt, ngọt chết tôi rồi. Nguyện chìm trong hũ mật này mãi mãi oa oa oaaaa.]

Thời gian dùng bữa sáng cơ bản là thời gian cư dân mạng cắn đường, vào bất kỳ phòng phát sóng trực tiếp nào cũng đều thấy bong bóng phấn hồng bay khắp nơi.
Sau khi ăn sáng xong, theo yêu cầu của tổ tiết mục, mọi người tập hợp trên bãi biển.
Trước khi ra cửa, Diệp Vân Linh chuẩn bị công tác chống nắng cho hai đứa trẻ thật cẩn thận.
Ánh nắng trên biển vẫn khá độc, chưa nói đến chuyện phơi đen mà rất dễ bị bỏng nắng.

Sau khi thu xếp cho bọn trẻ xong xuôi, Diệp Vân Linh nhìn về phía Lục Mặc, người đang mặc một chiếc áo sơ mi trắng dài tay và quần tây, nói: “Lục Mặc, anh mặc thế này không nóng à? Lại còn thắt cà vạt nữa, lát nữa chúng ta sẽ ra biển đó.”
Lục Mặc đáp: “Bây giờ không sao.”
Diệp Vân Linh: “Anh tháo cà vạt đi, cũng cởi hai cúc áo sơ mi ra.”
Lục Mặc cũng không hỏi cô tại sao, chỉ ngoan ngoãn làm theo.

Bàn tay thon dài, với những khớp xương rõ ràng, tuỳ ý nắm lấy nút thắt cà vạt rồi kéo xuống.
[A a a a a a a a động tác kéo cà vạt này, nhìn cuốn ghê, u mê không lối thoát.]
[Anh ấy không phải đang kéo cà vạt, mà là đang kéo trái tim tôi.]
[Ơ ơ ơ…….. trúng tim em luôn rồi anh ơi.]

[Rất xin lỗi chị Vân Linh, cho em một phút thèm khát chồng chị. CMN, thế này ai mà chịu nổi.]
[Hơi thở nam tính phả vào mặt tôi, tôi sắp xong rồiiiiiiiiiiii.]
[A a a a a a a a a a a ước gì anh lấy cà vạt trói tay em lại.]
Anh tuỳ ý ném cà vạt xuống ghế sofa bên cạnh, sau đó lại một tay cởi cúc áo sơ mi, trên môi nở nụ cười nhẹ, tay không ngừng chuyển động, nhưng ánh mắt thì dán chặt lên người của Diệp Vân Linh.

Rõ ràng chỉ là một động tác bình thường nhưng khi Lục Mặc lại làm ra lại có cảm giác rất sexy.
Nhiệt độ trong phòng cũng dần tăng lên.
Sau khi anh cởi hai cúc áo sơ mi, lập tức lộ ra cần cổ thon dài cùng với đường xương quai xanh mượt mà.
Làn da của Lục Mặc không phải màu rám nắng, cũng không phải màu trắng lạnh các sao nam hiện nay ưa chuộng, mà là ở giữa hai tông màu này thì đúng hơn.
Lục Mặc nhìn Diệp Vân Linh hỏi: “Còn muốn tiếp tục nữa không?”
Diệp Vân Linh mím môi, đáp: “Không cần.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận