Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 266 : Trốn Paparazzi


Lúc này Diệp Vân Linh cũng đã tỉnh lại, mơ màng nhìn ra cửa sổ, ý thức được mình đã về đến khách sạn, liền duỗi tay đè lên trán mình muốn tỉnh táo hơn một chút, nói: "Nhanh thế à."

Lục Mặc đè lên tay đang định mở cửa xe của cô: "Em cứ định đi xuống như vậy sao?"

Diệp Vân Linh không hiếu anh có ý gì.

Lục Mặc chỉ ra ngoài cửa sổ, chỗ bãi cỏ hướng đối diện khách sạn.

Diệp Vân Linh nhìn thấy ở đó có mấy người ngồi xổm cầm camera, cô có chút khó hiểu hỏi: "Vì tôi mà tới?"

Lục Mặc gật đầu: "Cũng gần như thế. Chương trình tạm dừng, tối qua em không về khách sạn, phóng viên đều đang suy đoán nguyên nhân."

Diệp Vân Linh đang hơi mệt mỏi, chỉ muốn sớm trở về nghỉ ngơi. Nếu như bị đám phóng viên này đụng phải còn không biết sẽ bị giữ lại thêm bao lâu nữa.

"Vậy phải làm sao bây giờ? Chỉ cần tôi xuống xe là sẽ bị phát hiện."

Lục Mặc nhìn Diệp Vân Linh đang khoác áo khoác của anh, nói: "Đừng lo, tôi có cách rồi."


Những tay săn ảnh đó không biết Lục Mặc, lúc anh xuống xe vòng tay ôm lấy Diệp Vân Linh, người đang đội áo khoác của anh trên đầu.

Bước đi của Diệp Vân Linh có chút loạng choạng, người ngoài nhìn vào chỉ thấy giống như Lục Mặc đang ôm người phụ nữ say rượu của mình về khách sạn.

Vài người nhìn thấy diện mạo của Lục Mặc còn thở dài cảm thán người đàn ông này trông thật đẹp trai.

Đặc biệt là mấy tay săn ảnh ngồi xổm phía đối diện, nhìn Lục Mặc còn cảm thấy tiếc cho khuôn mặt này lại không tham gia vào giới giải trí.
Chẳng hề hay biết, người trong vòng tay anh chính là người mà họ đã ngồi xổm chờ cả ngày.

Sau khi trở lại phòng, Diệp Vân Linh đem áo khoác trên đầu trả lại cho Lục Mặc, cũng nói cảm ơn anh.


Lục Mặc nhận lấy áo khoác nhưng không có ý định rời đi, tuỳ ý khoác lên cánh tay, nói: "Vợ chồng với nhau không cần cảm ơn."

Lời này nếu mà đặt trong hoàn cảnh vợ chồng bình thường thì chẳng có vấn đề gì, nhưng nếu áp dụng cho hai người bọn họ thì sẽ có chút kỳ quái.
Vốn Diệp Vân Linh tính về phòng tắm rửa sau đó lên giường ngủ.

Nhưng thấy Lục Mặc hồi lâu vẫn không nghĩ tới việc rời đi, cô đành phải ngại ngùng lên tiếng: "Anh có muốn uống nước không?"
Lục Mặc trả lời: "Có."
Diệp Vân Linh nhìn một lượt khắp phòng, cô cũng không định đun nước mà trực tiếp lấy một chai nước khoáng đưa cho Lục Mặc.


Lục Mặc mở chai nước ra uống hai ngụm.

Diệp Vân Linh không quen vòng vo, khách sáo, cô nói thẳng: "Tôi muốn nghỉ ngơi."

Lục Mặc gật đầu, sau đó nói ra một câu làm Diệp Vân Linh kinh ngạc rớt cả cằm: "Tối nay tôi ngủ lại đây có tiện không?"

Nếu câu này là do người khác nói ra, Diệp Vân Linh còn có thể nghĩ đến khả năng người ta có ý đồ gì với mình.
Nhưng do Lục Mặc nói, cô còn chưa tự luyến đến mức đó.

Diệp Vân Linh hỏi: "Tại sao?"

Lục Mặc trả lời: "Đang vào mùa cao điểm, mấy khách sạn gần đầy đều đã kín phòng. Mấy nay bận rộn công tác thêm cả chuyện tối qua, tôi mất ngủ hai đêm rồi, giờ rất buồn ngủ."
Diệp Vân Linh nhìn Lục Mặc thấy đúng là hai mắt anh đỏ hoe, gần giống như con gà chọi. Cô cũng không phải kiểu thiếu nữ e thẹn hay ra vẻ.
Lập tức đồng ý luôn.


Đối phương nói thẳng ra mục đích, ngược lại Diệp Vân Linh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, ngáp một cái rồi đi tới va li lấy một bộ quần áo để thay, nói: "Tôi đi tắm trước đây. Anh tự lấy chăn dự phòng trong tủ ra đi." Cũng không phải chưa từng ngủ chung một giường, Diệp Vân Linh không ngại mấy chuyện này, dù sao cô cũng đã từng sống ở mạt thế mười năm.

"........." Lục Mặc trầm mặc một lúc lâu sau mới đáp: "Được."
Lát sau, từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy, Lục Mặc nhìn qua lớp kính mờ mờ thấy bóng lưng mơ hồ, cảm thấy hơi khát, cầm chai nước lúc nãy lên uống cạn.

Diệp Vân Linh tắm rửa xong đi ra, vừa lau tóc vừa nói: "Tôi tắm xong rồi, anh đi tắm đi."

Lục Mặc ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, thấy cô vừa mới tắm xong, tóc còn chưa khô, nước chảy xuống cổ, vừa tắm xong nên mặt cũng đỏ bừng, giống như người say rượu, có chút đáng yêu.

Trên người cũng chỉ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng đơn giản, rất bình thường không hề gợi cảm chút nào, nhưng lại khiến cho Lục Mặc nhìn mà thấy cổ họng khô nóng, hầu kết lăn lộn.

Lại thấy khát, muốn cầm chai nước lên uống thì phát hiện ra mình đã uống hết rồi.

Diệp Vân Linh nhìn động tác của anh, hiếm có khi tri kỷ mà đi tới chỗ tủ gần lối vào lấy thấy một chai nước khác đặt vào tay Lục Mặc, nói: "Thời tiết nóng nực, anh uống nhiều nước thêm đi."

Bạn cần đăng nhập để bình luận