Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 170 : Sinh Viên Ngành Tài Chính Đi Làm Bảo Vệ


Lục Quốc Trí trả lời: "Việc này cứ để anh cháu xử lý là được."
Lục Mặc: "Anh nhớ chuyên ngành đại học của em là tài chính nhỉ, vậy đi, bên tổng công ty đúng
lúc đang thiếu một vị trí bảo vệ, ngày mai em có thể đi báo danh luôn. Anh sẽ chào hỏi trước cho
em."
"Học tài chính với làm bảo vệ hình như không liên quan cho lắm." Lục Phong vừa nghe anh họ nói thế thì vẻ mặt lập tức sa sầm, lại hỏi tiếp: "Với cả sao em có thể đi làm bảo vệ được?"

Lục Mặc đáp: "Lúc anh mới tới công ty cũng làm từ vị trí nhân viên đóng gói thấp nhất đi lên. Anh
có thể làm được, sao em lại không?"

Lục Phong lúc này vẻ mặt như ăn phải phân, cậu ta làm sao mà giống như Lục Mặc được, cậu ta không chịu nổi những nỗi khổ đó đâu.

Lục Phong nhìn sang cha mẹ cầu cứu, muốn để bọn họ nói chuyện giúp mình.
Đáng tiếc, cho dù bọn họ có nói gì đi nữa thì Lục Mặc cũng không phản ứng lại, thái độ rất kiên quyết hoặc là làm bảo vệ, hoặc là đi chỗ khác.

Lục Phong vốn còn muốn nhờ Lục Quốc Trí giúp đỡ, nhưng ông ấy chỉ nói rất nhẹ nhàng: "Chuyện
trong công ty đều do anh họ chấu quản, bác về hưu lâu rồi, không tham dự nữa."
Diệp Vân Linh nhìn người bên cạnh, từ góc nghiêng có thể thấy rõ ràng ngũ quan sắc sảo trên khuôn mặt anh tuấn, đường nét quai hàm vừa ưu nhã vừa gợi cảm.

Là một người đàn ông rất đẹp trai, rất hấp dẫn, phong cách làm việc quyết đoán, sát phạt lại cũng rất tàn nhẫn.

Để một sinh viên chuyên ngành tài chính đi làm bảo vệ, không phải là đang sỉ nhục người ta thì là gì?

Nhưng mà, cô thích..

Lúc này Lục Mặc quay đầu lại, vừa vặn hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đổi là người khác, nếu đang nhìn trộm lại bị người ta bắt quả tang tại trận thì hẳn sẽ rất thẹn thùng, xấu hổ..


Nhưng Diệp Vân Linh thì không, mi mắt cong cong cười thành hình vầng trăng lưỡi liềm, hơi nghiêng đầu, khoé miệng khẽ nhếch lên, nhìn về phía anh rồi dựng lên một ngón tay cái, tỏ vẻ khen ngợi đối với việc anh vừa làm.

Lục Mặc ho nhẹ một tiếng, sau đó cầm một ly rượu vang đỏ lên nhét vào tay cô, nói: "Uống chút gì đi."


Diệp Vân Linh nhìn ly rượu trong tay mình, cũng không nói gì, nhấp một ngụm.
Đột nhiên nhớ tới còn có một người nữa chưa tặng quà, nhìn về phía Lục Tử Hạo ngồi cách mình một ghế, thúc giục: "Không phải cháu cũng có quà muốn tặng cho ông nội à? Mau lấy ra đây đi."

Lục Tử Hạo nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ kinh ngạc, hỏi: "Sao dì lại biết được?"

Diệp Vân Linh: "Lúc cháu lén lút gói hộp quà, bị ta nhìn thấy."

Lục Quốc Trí nghe nói cháu trai bảo bối có quà muốn tặng mình, đôi mắt già nua tràn đầy dấu vết của năm tháng lại lần nữa sáng lên, vội thúc giục: "Tử Hạo, cháu chuẩn bị gì cho ông đấy? Mau lấy ra đây cho ông nội xem."
Lục Tử Hạo có chút ngượng ngùng từ phía sau lấy ra một hộp quà, là loại hộp giấy bình thường nhất, buộc bằng một dải ruy băng màu hồng đơn giản.


Lục Quốc Trí đã gấp không chờ nổi nữa mà đưa tay ra nhận, mở ra nhìn: "Để ông xem cháu trai của ông tặng ông cái gì nào."
Mở ra bên trong hộp là một chiếc bình giữ nhiệt màu nâu làm bằng gốm sứ.


Sau khi mở cái nắp trên cùng, ở giữa có một nút hình tròn, ấn vào có thể đổ nước từ bên trong ra ngoài, cái nắp cũng có thể dùng làm cốc.

Đó là một kiểu dáng rất bình thường, bây giờ người trẻ tuổi cũng sẽ không dùng loại bình thế này nữa.

Nhưng Lục Quốc Trí một chút cũng không chê, cực kỳ yêu thích nói: "Đẹp lắm, màu nâu đỏ này rất hợp với ông. Phía trên còn có sẵn cái cốc nhỏ, sau này đi đâu ông cũng không cần chuẩn bị thêm chén trà nữa, mang ra ngoài cũng tiện. À còn cả cái dây đeo để xách nữa này, thiết kế quá tuyệt vời."

Lục Tử Hạo vốn còn có chút lo lắng món quà của mình tặng quá rẻ, nhưng khi thấy ông nội thích như vậy, nụ cười trên mặt lại càng tươi hơn, nói: "Ông nội thích là tốt rồi ạ."

Lục Quốc Trí cười đến không khép được miệng, khoé mắt đầy nếp nhăn như những vết tích của thời gian lúc này gom hết lại một chỗ, nói: "Thích chứ, ông nội thích lắm."

Những món quà ở đây, có cái nào không đắt, cái nào giá không hơn 6 con số, chỉ riêng hộp quà bên ngoài thôi đã đắt hơn quà Lục Tử Hạo tặng.


Bạn cần đăng nhập để bình luận