Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 145 : Ức Hiếp Người Quá Đáng



Trước kia cũng từng tham gia rất nhiều cuộc thi lớn nhỏ, cũng thường xuyên bị đánh, nhưng chưa bao giờ hắn ta cảm thấy đau như vậy.

Là hắn đã đánh giá thấp cô, trước đó cho rằng Diệp Vân Linh chỉ là một người phụ nữ yếu đuối nhu nhược, không ngờ lại là một kẻ thâm tàng bất lộ.

Vương Vệ Hà vừa định mở miệng muốn rút lại lời 'nhường ba chiêu' mà hắn ta đã nói trước đó, thì thấy Diệp Vân Linh nhướng mày nói:
"Chiêu thứ nhất."

Vương Vệ Hà mắt thấy Diệp Vân Linh xông lên, vội vàng đỡ tường, giơ một tay ra ngăn lại: "Chờ.. chờ một chút.. Tôi thu hồi....."

Kết quả hắn còn chưa nói xong, Diệp Vân Linh đã xoay người tung ra một đòn đá, lần này là đá vào mặt hắn ta.

Vương Vệ Hà lật người ngã xuống sàn, vừa vặn va phải bao cát đựng phía sau, làm bao cát cũng ngã xuống đất, đá vụn, đá dăm bên trong cũng rơi xuống đầy đất.

Lúc này Vương Vệ Hà đã đau đến mức nói không nên lời.
Hắn cảm giác hàm răng của mình đang lung lay, trong miệng ngập tràn mùi rỉ sét và máu tươi, mặt đau như thể có hàng vạn con ong đang chích cùng một lúc.

Diệp Vân Linh khoanh tay trước ngực, chạy bước nhỏ tại chỗ, làm động tác chuẩn bị muốn tấn công, trên mặt mang theo một tia mỉm cười: "Huấn luyện viên Vương, còn lại một chiêu cuối cùng."

Vương Vệ Hà tức giận muốn hộc máu, thật quá bắt nạt người khác.
Sao có thể bắt nạt người khác như vậy chứ?
Diệp Vân Linh rõ ràng có thân thủ tốt như vậy, vừa rồi lúc hắn nói muốn nhường ba chiêu, cô còn đồng ý, làm hại hắn ta khinh địch.

Hiện tại hắn đã bị đánh thành như thế này rồi, cô còn muốn hắn nhường một chiêu nữa.

Ức hiếp người quá đáng.
Nhưng vấn đề là Vương Vệ Hà đã đau đến mức không thể nói nên lời, muốn kêu dừng cũng kêu không được.


Thấy Diệp Vân Linh đang làm động tác khởi động làm nóng người, hắn sợ tới mức vội vàng vừa bò vừa lăn, bò đến sau lưng giám đốc Trần, vừa khóc vừa chỉ vào Diệp Vân Linh lên án: "Ô...ô... Cô ta... Ô ô....."

Câu cú không được hoàn chỉnh, nhưng giám đốc Trần đã hiểu đại khái ý tứ của hắn.

Vội ngăn cản Diệp Vân Linh đang định xông lên lần nữa, nói: "Mẹ Tử Hạo, tôi nghĩ cậu ta cũng biết sai rồi, chiêu thứ ba này không bằng chúng ta bỏ đi."



Diệp Vân Linh nhìn người phía sau giám đốc Trần, hỏi: "Huấn luyện viên Vương, anh thật sự biết sai rồi? Nếu đã như vậy, tôi cũng phải loại người cứ bám mãi không tha, anh nói xin lỗi với Tử Hạo nhà chúng tôi là được."
Vương Vệ Hà cũng muốn mở miệng: "Ô ô ô......."


Không mở miệng được, miệng đau quá, không thể nói chuyện được.


Thấy vậy, Diệp Vân Linh nói: "Đấy ông xem, huấn luyện viên Vương hình như có ý kiến với lời tôi nói, khả năng anh ta còn muốn so tiếp với tôi thêm hai chiêu."
Nhìn cái dáng vẻ kia của Diệp Vân Linh, thật sự còn muốn xông lên, nếu như lại bị cô đá cho một đá nữa, hắn ta thật sự sẽ mất mạng.


Vương Vệ Hà sợ tới mức giật mình, lập tức quỳ xuống đối mặt với Lục Tử Hạo.

Lục Tử Hạo: "............"
Diệp Vân Linh: "............"
Quần chúng ăn dưa ở đây: "............"



"Thật sự không nhận ra, Diệp Vân Linh đúng là biết đánh nhau thật."
"Lúc trước nhìn cô ấy như vậy, tôi còn tưởng cô ấy chỉ giả bộ doạ người."
"Nhưng mà có phải cô ta đánh huấn luyện viên Vương hơi ác rồi không, người của công chúng không sợ bị ảnh hưởng gì sao?"


"Việc này tôi biết, việc này tôi biết. Để tôi nói cho. Thật ra huấn luyện viên Vương có chút vấn đề về đạo đức nhà giáo, anh ta thường thích bắt nạt những đứa trẻ mà có cha mẹ bận rộn, ít để ý con cái. Lục Tử Hạo tính tình trầm lặng, ít nói, nên đã từng bị bắt nạt rất nhiều lần."


"Chuẩn, chuẩn. Con trai tôi về nhà cũng kể thế. Nói là vì thái độ của huấn luyện viên Vương nên trong lớp có rất nhiều đứa thích bắt nạt Lục Tử Hạo. Huấn luyện viên Vương không những không ngăn cản mà còn nhân cơ hội sỉ nhục thằng bé. Lời nói của anh ta thực sự rất khó nghe."
"Chuyện này tôi cũng từng nghe nói rồi. Lúc đó tôi còn nghĩ nếu chuyện này mà để cha của Lục Tử Hạo biết thì không biết sẽ thế nào. Nhưng không ngờ cuối cùng lại là mẹ kế ra mặt đòi lại công bằng."
"Xem ra quan hệ của Lục Tử Hạo này với mẹ kế cũng không tệ lắm đâu."


"Mà tên kia cũng đáng đời thôi. Ai bảo hắn ta thân là huấn luyện viên còn nghĩ cách bắt nạt học trò như vậy. Tôi thấy lần này ấy à, công việc cũng chưa chắc đã giữ được đâu."

Bạn cần đăng nhập để bình luận