Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 452: Hệ Thống Sốt Ruột



Cầm kịch bản trong tay, Diệp Vân Linh mím môi, đối mặt với hệ thống đang không ngừng oanh tạc trong đầu, cuối cùng cô cũng đáp: [Đừng giục nữa, được rồi, chờ cảnh trong tay quay xong, tôi sẽ xin đạo diễn ngày mai nghỉ.]

Có lẽ là vì thái độ của cô trước đây đối với chuyện này quá bàng quan, nên hệ thống nhất thời không quen: [Thật không? Thật sự hợp tác như vậy?]

Diệp Vân Linh trả lời: [ Thời hạn chỉ còn mấy ngày nữa, không hợp tác cũng không được.]

Dù sao tập đoàn Lục thị cũng đã đầu tư rất nhiều vào bộ phim này, hơn nữa lúc Lục Mặc tới thăm ban cũng rất quan tâm đến mọi người nên Diệp Vân Linh nghĩ hẳn cô xin nghỉ cũng không khó lắm.
Nhưng không ngờ là không cần cô phải xin nghỉ phép.
Thì tới buổi chiều, một diễn viên trong đoàn ngã trượt chân lúc đang quay phim, sau đó đạo diễn còn vô tình đụng trúng máy quay vì quá tập trung đọc kịch bản khi đang đi bộ.


Anh ta không chỉ bị đập vào đầu, bị thương mà máy móc cũng hỏng cần phải sửa chữa.

Hai sự cố xảy ra liên tiếp, đạo diễn cảm thấy mấy hôm nay có vẻ hơi đen đủi nên cho cả đoàn tạm dừng quay hai ngày.

Nguyên nhân chủ yếu là do máy móc bị hỏng cần thời gian mang đi sửa.

Đúng lúc Diệp Vân Linh lại nhận được điện thoại của Lục Ngữ Nịnh.
Nghe nói trường học giao bài tập về nhà, học sinh phải cùng cha mẹ hoàn thành một buổi trải nghiệm hái trái cây, để cảm nhận nỗi vất vả của các bác nông dân.
Tình cờ là trái cây trong vườn nhà đều đã chín, trái nào trái nấy đều to ngọt, cô bé muốn Diệp Vân Linh về nhà cùng mình thu hoạch.
Diệp Vân Linh lên xe quay về trang viên.
Trên đường trở về, hệ thống vẫn sợ cô chần chừ nên tiếp tục dặn dò: [Bây giờ ngay cả ông trời cũng giúp cô rồi, tối nay cô nhất định phải nắm chặt cơ hội đấy.]

Diệp Vân Linh nhéo nhéo giữa mi tâm, đáp: [Tôi biết rồi, đừng cằn nhằn nữa, cậu còn nói tiếp tôi sẽ cấm nói.]
Hệ thống thức thời ngậm miệng lại, lùi về thức hải của mình.


Ngồi trên xe, Diệp Vân Linh suy nghĩ làm thế nào để tránh Lục Mặc. Về nhà kiểu gì anh cũng sẽ dính lấy cô, người đàn ông này bình thường thì rất nghe lời, chuyện gì cũng theo ý cô, ngoại trừ một số việc.

Kết quả là ngày hôm đó sau khi trở về nhà, Lục Mặc nhìn thấy cô cũng chỉ chào hỏi đơn giản, cả đêm cũng không nghĩ cách dính lấy. Anh nói mình còn có công việc phải giải quyết, cần ở lại thư phòng tăng ca.
Diệp Vân Linh có chút khó hiểu: người này có gì đó không đúng lắm.
Hay anh lại thay đổi chiến thuật gì rồi?
Tối hôm đó, Diệp Vân Linh ôm Lục Ngữ Nịnh ngủ trong lòng, suốt cả đêm Lục Mặc cũng không xuất hiện, ngay cả một tin nhắn anh cũng không gửi.

Tính tình thay đổi quá nhanh, cô lại có chút không thoải mái.
Ngày hôm sau.
Trời vừa rạng sáng, những tia nắng ban mai xuyên qua lớp rèm cửa.
Diệp Vân Linh còn đang say giấc nồng thì Lục Ngữ Nịnh đã tỉnh, cũng lay gọi cô dậy.

“Ngữ Nịnh, con đánh thức mẹ làm gì?” Mấy ngày rồi cô quay phim vất vả, hiếm lắm mới được nghỉ ngơi một hôm, chỉ muốn ngủ một giấc thật đấy.

Lục Ngữ Nịnh vừa mặc quần áo vừa thúc giục: “Mẹ, mẹ quên hôm nay ra vườn hái trái cây với con à? Mẹ mau dậy đi.”
Diệp Vân Linh ngáp một cái, bất đắc dĩ ngồi dậy. Cô thở dài, không ngờ được nghỉ quay mà vẫn phải dậy sớm.
Sự bất đắc dĩ này hoàn toàn tan biến khi nhìn thấy bữa sáng trên bàn ăn.

“Tôi đã rất nhớ tay nghề của đầu bếp Vương đấy.” Diệp Vân Linh ngồi xuống, nhanh chóng múc cho mình một bát cháo hải sản.
Mặc dù Lục Mặc cũng thường mang đồ ăn đến thăm ban, nhưng cô vẫn cảm thấy đồ ăn đầu bếp Vương nấu là ngon nhất.
Nghe thấy Diệp Vân Linh khen ngợi tay nghề của mình, đầu bếp Vương vô cùng hài lòng.
Quả nhiên chỉ có phu nhân mới hiểu được mục tiêu của mình, chỉ có mỗi lần phu nhân ăn cơm thì ông ta mới cảm nhận được sứ mệnh thiêng liêng của nghề đầu bếp.

Nụ cười trên mặt đầu bếp Vương chen chúc thành một đoá hoa cúc, cao hứng nói: “Phu nhân, nghe nói hôm nay mọi người định đi hái cam trong vườn, phu nhân có thể hái nhiều thêm một chút, tôi sẽ làm tôm ngâm cam, bánh cam và rượu cam cho mọi người.”
Diệp Vân Linh kinh ngạc hỏi: "Cam có thể làm ra nhiều món ngon như vậy sao?"
Đầu bếp Vương gật đầu nói: "Đương nhiên, chỉ cần phu nhân thích, tôi có thể làm cả một bàn thức ăn toàn cam."
Vốn đối với việc hái cam cũng không có hứng thú gì lắm, nhưng ngược lại bây giờ cô lại rất mong chờ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận