Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 55: Couple Từ Ngữ Ra Đời


Trẻ con và người lớn tách nhau ra làm nhiệm vụ, nguyên chủ hy vọng Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh bên kia có thể dành được chiến thắng. Nên thường xuyên thúc giục hai anh em làm việc nhanh lên, dẫn tới Lục Ngữ Nịnh quá khẩn trương nên bị té ngã, tay còn đập vào cục đá vỡ ở trên mặt đất.
Mấu chốt là phản ứng đầu tiên của nguyên chủ khi Lục Ngữ Nịnh té ngã không phải tiến lên an ủi, mà mắng cô bé vô dụng, chỉ kêu làm chút chuyện mà cũng làm thành như vậy.

Chờ tới khi cô ấy phản ứng lại thì một màn này đã phát trên sóng trực tiếp rồi còn lên các trang mạng rồi.
Sau đó nguyên chủ mới nghĩ ra phải làm như thế nào, giả bộ quan tâm đổi xử tốt với Lục Ngữ Nịnh thì khán giả đều không tin nữa rồi. Trên mạng tất cả đều chung tay mắng cô.
Khi Diệp Vân Linh nhìn thấy nhiệm vụ này thì trên mặt lộ ra vui mừng.

Cô vui vẻ nhìn về thanh tiến độ cốt truyện đã phát triển đến 20%, có chút hưng phần hỏi hệ thống: "Thống từ à, có phải chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ này xong thì có thể giải khóa gông xiềng tầng thứ nhất không?"

Hệ thống cũng rất cao hứng, vây quanh Diệp Vân Linh nhảy múa trả lời: "Không sai. Gông xiêng tầng thứ nhất là vận khí, sau khi cô phá bỏ được nó thì không còn làm gì cũng dính thị phi nữa."

Tâm tình Diệp Vân Linh rất tốt, nên nhìn Tưởng Mỹ Hàm bên cạnh cũng thuận mắt hơn vài phần.

Tưởng Mỹ Hàm vốn còn đang bực bội vì phải chung tổ với Diệp Vân Linh, đột nhiên cảm nhận được ánh mắt thân thiết nhiệt tình bên cạnh, vừa quay đầu liền thấy Diệp Vân Linh kia đang 'liếc mắt đưa tình' với mình, sợ tới mức suýt nữa quăng luôn cái liềm đang cầm trong tay đi.
Có âm mưu, tuyệt dổi là có âm mưu.

Nhiệm vụ của người lớn là hái bắp, nhóm hái được nhiều bắp nhất sẽ được tổ tiết mục lấy danh nghĩa khuyên tặng cho thôn Vương Cổ mười vạn để mua máy móc làm nông.
Nhiệm vụ của nhóm trẻ con là hái rau và nhặt trứng gà.

Sắp xếp ban đầu của chương trình là Phương Từ dẫn Trương Duyệt Hân và Hứa Nặc đi hái rau, Lục Tử Hạo dắt em gái đi nhặt trứng gà.

Kết quả Trương Duyệt Hân nghe được cách chia tổ này kịch liệt phản đối, khóc lóc với trưởng thôn muốn đổi tổ.

Nhiệm vụ của người lớn là hái bắp, nhóm hái được nhiều bắp nhất sẽ được tổ tiết mục lấy danh nghĩa khuyên tặng cho thôn Vương Cổ mười vạn để mua máy móc làm nông.

Nhiệm vụ của nhóm trẻ con là hái rau và nhặt trứng gà."Cả ngày hôm qua cháu đã không được cùng một tổ với Tử Hạo ca ca rồi. Hôm nay cháu nhất định phải chung tổ với anh ấy."

Đối với chuyện chia tổ này, Trương Duyệt Hân cực kỳ kiên trì, mặc kệ Trương Thư Du có khuyên nhủ, hoà giải, an ủi thế nào cũng vô dụng.

Bọn trẻ con khóc nhè rất dễ lây nhau, Hứa Nặc thấy một màn như vậy cũng khóc theo đòi cùng một tổ với Lục Tử Hạo.

Lần trước cậu bé rơi xuống nước, sau khi được Diệp Vân Linh cứu lên, Hứa Nặc rất thích Diệp Vân Linh, cũng thích lây cả Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh có liên quan tới cô.

Phương Từ đứng một chỗ có vẻ hơi xấu hổ, thôn trưởng phân cho cậu bé hai đội viên, cả hai đều khóc lóc muốn đào ngũ sang tổ đối diện, chuyện này có hơi tổn thương đến lòng tự trọng của cậu.

Lục Tử Hạo thấy một màn như vậy, hơi bần thần rồi nói: "Có nhiều người thì sức lớn, chúng ta có thể cùng nhau đi hái rau trước, sau đó lại cùng đi nhặt trứng gà."

Trương Duyệt Hân và Hứa Nặc tất nhiên là không có ý kiến gì, bọn chúng chỉ cần có thể dính lên Lục Tử Hạo là được.

Phương Từ lặng lẽ tặng cho Lục Tử Hạo một ánh mắt cảm kích.
[Tiểu lục Tổng thật ấm áp biết bao. Thằng bé rõ ràng nhìn ra được Phương Từ xấu hổ nên mới nghĩ tới biện pháp này.]

[Tiểu Lục Tổng chính là kiểu người ngoài lạnh trong nóng, cứ nhìn cậu bé chăm sóc cho tiểu công chúa Ngữ Nịnh là biết.]

[Phương Từ thật đáng thương. Thằng bé cũng rất tốt mà. Trương Duyệt Hân và Hứa Nặc không muốn chung tổ với bé, chắc chắn lòng tự trọng bé đang bị tổn thương.]
[Tiểu Từ không khổ sờ nhé, ngoan, lại đây di ôm một cái, di thương. ]
Mấy đứa bé ôm theo rổ, Lục Tử Hạo đi tuốt đằng trước, chẳng sợ cậu bé ít nói, thì bên người vẫn cứ đầy tiểu đồng bọn vây quanh.
Phương Từ đi sau cùng, có hơi mất mát.
Lục Ngữ Nịnh dừng lại vuốt vuốt nếp gấp, sửa sang lại chỗ quần áo hơi nhăn, thấy Phương Từ đi cuối cùng, cúi đầu dáng vẻ nhìn hơi ủ rũ.

Lùi lại vài bước đi chung với Phương Từ, ngẩng đầu nhìn anh trai lớn cao hơn mình tận mấy cái đầu, thanh âm mềm mại mở miệng hỏi:
"Anh Phương Từ, anh không vui ạ?"

Phương Từ cúi đầu, nhìn cô bé đi bên cạnh.
Lục Ngữ Nịnh hôm nay mặc bên trong một cái áo thun màu trắng, ngoài mặc quần yếm màu nâu, trên đầu búi tóc củ tỏi, mặt trên còn kẹp tóc hình con bướm, cả người dưới ánh mặt trời lộ ra vẻ vô cùng đáng yêu.
Đối với sự quan tâm của cô bé, Phương Từ lắc đầu trả lời: "Không có."


Bạn cần đăng nhập để bình luận