Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 429 : Thật Lòng Hay Mạo Hiểm?


Lục Mặc đi theo phía sau cô, nhìn bàn tay trắng nõn thon dài của cô đan vào nhau phía sau lưng, ngón tay anh khẽ nhúc nhích, muốn thăm dò nắm lấy tay cô, nhưng lần nào động tác cũng bị kẹt lại.

"Sao anh lại đi chậm như vậy, nhanh lên chứ." Diệp Vân Linh đứng tại chỗ nhìn anh, rất tự nhiên đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Lục Mặc, khóe miệng hơi cong lên nói: "Bọn nhỏ đang chờ đấy."

Trên mặt Lục Mặc không có biểu cảm gì, đáp một tiếng: "Ừm."

Nhưng đôi tai đỏ ửng đã phản bội lại, thể hiện cảm xúc thật sự trong lòng anh.


Bên kia, Lục Tử Hạo vì để ba mẹ có thể yên tâm yêu đương mà cố gắng hết sức kiềm chế Lục Ngữ Nịnh lại.

Đầu tiên là dẫn em gái đi nhặt vỏ sò, đương nhiên trên bãi biển không có vỏ sò gì đẹp, đều rất bình thường, nhưng Lục Ngữ Nịnh vẫn rất vui vẻ nhặt nhạnh.

Sau đó là đưa cô bé đi đào hải sâm, đào được một đoạn khoảng gần 20m.

Thấy hai người cuối cùng cũng xuất hiện, Lục Tử Hạo thở phào nhẹ nhõm, nếu ba mẹ còn không tới nữa, tay cậu bé đào sắp phế luôn rồi.

Cuối cùng, cũng có thể đem em gái lại giao cho ba mẹ, trông em cả buổi chiều, cậu bé cũng cảm thấy hơi mệt rồi.

Kết quả lại phát hiện bọn họ tới mà cũng như không tới, trong mắt chỉ có nhau, cậu bé và em gái ngược lại giống như hai cái bóng đèn dư thừa.


Cuối cùng, Lục Tử Hạo vẫn phải dắt theo em gái đi cùng.
Bữa tối được giải quyết tại một nhà hàng phương Tây.

Lúc sắp tới cửa, Diệp Vân Linh buông tay Lục Mặc ra.
Đây là bữa tối cuối cùng được ghi hình trong chương trình này, tổ tiết mục cũng không làm khó mọi người nữa.

Còn cực kỳ tri kỷ chuẩn bị ba chiếc bàn, các ông bố ngồi riêng một bàn để anh em có thể chén chú chén anh nói chuyện.
Các bà mẹ cũng ngồi một bàn để tiện tán gẫu, buôn chuyện.

Còn đặc biệt chuẩn bị các món ăn mà bọn trẻ thích ăn.
Lúc mọi người nhìn thấy Diệp Vân Linh và Lục Mặc, Tưởng Mỹ Hàm phát hiện ra hai người bọn họ có gì đó không thích hợp lắm.

Cô ấy định nói mình phát hiện Diệp Vân Linh có gì đó là lạ, hai người các cô là đối thủ của nhau bao nhiêu tập rồi nên có thể nói là người này khá hiểu người kia. Chưa được ba phút, Tưởng Mỹ Hàm đã lên tiếng: “Diệp Vân Linh, cô không đúng lắm.”
Diệp Vân Linh cầm lấy ly uống nước, ngước mắt lên hỏi: “Cái gì không đúng?"

Tưởng Mỹ Hàm: "Đấy, xem đi, rõ ràng là không đúng mà. Nếu là bình thường thì cô đã trợn mắt nói lại tôi rồi."
".………" Diệp Vân Linh có chút khó hiểu: "Cô còn có sở thích muốn ăn mắng thế này à?"

Tưởng Mỹ Hàm nói: "Không phải tôi thích bị mắng, mà là với tính cách của cô, trong vòng ba phút từ lúc bước vào cửa, nhất định phải tìm tôi gây phiền phức rồi đâm chọt mấy câu. Mà vừa nãy lúc cô ngồi xuống, cũng không ăn thịt trước mà lại uống nước trước, kể cả bây giờ cô cũng đang uống nước đây này."
Diệp Vân Linh nhìn thoáng qua chiếc ly trên tay, đặt nó xuống.

Nhìn về phía Tưởng Mỹ Hàm, nói: "Tưởng Mỹ Hàm, tôi không ngờ hoá ra cô lại để ý tôi như vậy đấy. Cô thích tôi phải không? Chậc, đáng lẽ cô phải sớm nói ra chứ, tôi dù liều mạng bất chấp hình tượng cũng sẽ tận lực thoả mãn cô."

“Hừ, không thèm nói chuyện với cô nữa." Nhìn thấy Diệp Vân Linh như vậy, ngược lại Tưởng Mỹ Hàn lại cảm thấy bình thường.
Tưởng Mỹ Hàm còn muốn nói gì nữa, nhưng Thư Nhã là người từng trải, cũng đã nhận ra cái gì, gắp một miếng thịt vào trong bát của cô ấy nói: "Mau ăn đi, chị nghi ngờ lát nữa tổ tiết mục lại muốn bày trò gì đó, ăn no mới có sức để đối phó với họ."
Sau lời nhắc nhở của Thư Nhã, mọi người đều lấy lại tinh thần.

Đúng rồi, tổ tiết mục làm sao có thể tốt bụng như vậy được.
Đêm nay đã là đêm cuối cùng, không khéo bọn họ lại muốn tranh thủ làm một mẻ lớn.
Nghĩ đến đây, tất cả mọi người bắt đầu tập trung ăn cơm, tranh thủ chuẩn bị tinh thần lát nữa đối phó với tổ tiết mục.

Sự thật đã chứng minh sự cẩn trọng của Thư Nhã hoàn toàn chính xác.
Sau khi ăn cơm xong, tổ tiết mục để mấy nhân viên công tác dẫn bọn nhỏ sang phòng bên cạnh xem phim hoạt hình.
Người lớn thì tới phòng giải trí chơi trò chơi.
Bất quá cũng may, không phải trò nào khó nhằn lắm, cũng coi như tương đối nhẹ nhàng.
Truth or Dare? Thật lòng hay mạo hiểm?

Bạn cần đăng nhập để bình luận