Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 496: Phiên Ngoại: Phương Từ (3)



Nhìn đôi phu thê ân ái trước mặt, Phương Từ lần đầu tiên cảm thấy trong căn nhà này hình như cậu chỉ là dư thừa.

Không nói một lời, cậu trực tiếp đi lên lầu.

Phía sau truyền đến tiếng mắng mỏ giận dữ của Tưởng Đình Sâm.

Sau ngày hôm đó, Phương Từ đột nhiên hiểu ra được một chuyện, chẳng phải muốn cậu bé trở thành một đứa trẻ khiêm tốn và lễ phép sao, cậu làm là được chứ gì.
Một năm sau, Phương Từ trở thành đứa trẻ con nhà người ta trong mắt mọi người, cậu cũng không làm phiền Diệp Vi Vi nữa.
Cho dù biết rõ dì ta đang hãm hại mình, có thể tránh được thì tránh, không tránh được thì chịu đựng.


Dù sao cũng chẳng ai quan tâm cậu có ốm, có đau hay không.

Sau đó mẹ kế muốn cậu cùng đi tham gia một chương trình truyền hình thực tế, Phương Từ đồng ý.

Cậu không có quyền không đồng ý.


Vốn tưởng rằng sẽ là một chuyến hành trình nhàm chán, nhưng không ngờ ở đó cậu đã gặp được một người mà mình muốn bảo vệ.
Ngày đó mọi người đều hớn hở đi làm nhiệm vụ, cậu bé bị bỏ lại một mình, đầu óc trống rỗng.
Bỗng có một giọng nói ngọt ngào mềm mại vang lên bên cạnh, hỏi: "Anh Phương Từ, anh đang không vui sao?"
Phương Từ cúi đầu, nhìn về phía người đó.
Hôm nay Lục Ngữ Nịnh mặc một chiếc áo phông trắng, bên ngoài mặc một chiếc quần yếm màu nâu, trên đầu đeo một chiếc kẹp tóc hình con bướm, dưới ánh mặt trời cả người cô bé lộ ra vẻ vô cùng đáng yêu.

Đối với sự quan tâm của cô bé, Phương Từ lắc đầu, trả lời: “Không có."
Sau đó, Lục Ngữ Nịnh từ trong túi móc ra hai quả sữa dê, nhét vào tay cậu, nói: “Anh Phương Từ, cho anh trái cây này, ngọt lắm đấy, dì với anh trai em muốn ăn, em còn không nỡ cho đâu.”
Phương Từ nhìn hai quả dại màu đỏ trong lòng bàn tay, lại nhìn người bên cạnh, nghi hoặc hỏi: "Vì sao lại cho anh?"
Lục Ngữ Nịnh híp mắt cong cong, đôi mắt cười thành hình vầng trăng, nói: "Em hy vọng anh Phương Từ ăn quả này xong sẽ thấy vui vẻ."

Ánh nắng chiếu lên người cô bé, phủ lên một lớp ánh sáng dịu nhẹ.
Nhìn nụ cười của Lục Ngữ Nịnh, Phương Từ cảm thấy trái tim chết lặng, lạnh như băng nhiều năm của mình chợt len lỏi một tia ấm áp.
Nhìn hai quả dại màu đỏ trong tay, Phương Từ đưa một quả cho vào miệng.
Cắn một miếng.

Chua quá.
Kể từ ngày hôm ấy, Phương Từ bắt đầu vô thức chú ý đến Lục Ngữ Nịnh, cảm thấy cô bé này thực sự rất thiện lương, tốt bụng. Ngay cả khi đối mặt với người đã bắt nạt mình như Dương Diệp cô bé vẫn nở nụ cười, vẫn đưa đồ ăn cho cậu ta khi mọi người đang đói.
Lúc Lục Ngữ Nịnh bị ngã trượt xuống sườn núi, Phương Từ không thèm suy nghĩ đã lao ngay lại cứu cô bé.
Sau khi được giải cứu, mọi người cùng nhau bắt cá, nướng đồ ăn, chơi đu dây trong rừng, gian nan nhưng lại rất vui vẻ.

Tuy không kéo dài lâu nhưng cậu bé thực sự cảm thấy rất hạnh phúc.
Sau đó, lúc phát hiện Lục Ngữ Nịnh và Lục Tử Hạo bị bắt cóc, dù biết đi theo sẽ rất nguy hiểm nhưng Phương Từ vẫn lao về phía trước mà không hề do dự.
Thấy dì Vân Linh không màng hiểm nguy vẫn lao đến cứu bọn họ, Phương Từ cảm thấy có chút ghen tỵ.
Cùng là mẹ kế, cùng họ Diệp nhưng cách đối xử với con riêng lại hoàn toàn khác nhau.

Diệp Vi Vi bề ngoài thì có vẻ dịu dàng quan tâm, nhưng thật ra bên trong lại âm mưu ám toán.
Dì Vân Linh nhìn thì có vẻ ngạo mạn, không quan tâm, nói chuyện với Lục Tử Hạo và Lục Ngữ Nịnh cũng không thèm nhường nhịn, nhưng thực tế, dì ấy chưa bao giờ để bọn họ phải chịu thiệt thòi, thậm chí còn có thể cam tâm mạo hiểm cả tính mạng để cứu bọn họ.
Nếu lúc trước Diệp Vân Linh làm mẹ kế của cậu bé, thì có lẽ cậu cũng đã có thể đối đãi với thế giới này bằng sự dịu dàng, thiện lương giống như Lục Ngữ Nịnh.
Sau khi bọn họ được giải cứu, cha vội vàng chạy đến.

Một đêm sinh tử, không quan tâm, vừa tới là mắng mỏ, trách móc.

Dù đã quen nhưng khi đối mặt một lần nữa cậu vẫn cảm thấy chạnh lòng.

Ông bà nội tới, cho rằng cha không chăm sóc tốt được cho cậu, nên quyết định đưa Phương Từ về nhà ông bà.

Đúng lúc Phương Từ cũng không muốn nhìn thấy bọn họ, quan trọng nhất là cậu bé thấy sợ hãi khi phải đối mặt với Diệp Vi Vi.

Những người khác không biết hung thủ là ai, nhưng Phương Từ lại biết rất rõ Diệp Vi Vi chính là kẻ chủ mưu của vụ bắt cóc lần này.
Khi đó, cậu bé nghe thấy một tên trong nhóm bắt cóc nhắc một câu đến “chị Vi Vi”, hơn nữa chúng cũng không đòi tiền. Sau khi bị thẩm vấn cũng đã khai ra Diệp Vi Vi.
Dù không có bằng chứng xác thực, nhưng Phương Từ biết chính là dì ta.
Ông bà nội chắc cũng cân nhắc đến chuyện này nên mới muốn mang cậu bé đi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận