Xuyên Đến Văn Mẹ Kế Lên Game Show Chăm Con Bạo Hồng

Chương 181: Lục Tử Hạo Knock Out Diệp Vi Vi


Lục Tử Hạo duỗi tay kéo em gái ra sau lưng mình, ngước mắt nhìn Diệp Vi Vi rồi nói:

"Có rất nhiều công ty Trung Quốc đăng ký và niêm yết ở nước ngoài. Chỉ vì thứ này được sản xuất ở nước khác mà dì liền kết luận nó không phải là sản phẩm của Trung Quốc, vậy thì dì cũng quá độc đoán rồi. Sản phẩm này bắt nguồn từ 40 năm trước, ông nội tôi vì bà nội mà đặc biệt thành lập một nhóm nghiên cứu, cuối cùng sau mười mấy năm mới nghiên cứu thành công. Bà nội tôi là con lai, lớn lên ở nước ngoài. Hơn nữa trong thành phần của sản phẩm có chứa chiết xuất từ một loại thảo dược có tác dụng làm săn chắc da, loại thảo dược này lại chỉ trồng được ở thành phố D nước F, nên đây cũng là nguyên nhân đội ngũ nghiên cứu và sản xuất đều được đặt ở nước ngoài. Nếu dì vẫn còn không tin, có thể lên mạng tra cứu tên người đại diện pháp nhân và cổ đông lớn nhất của công ty này là ai."

Lục Tử Hạo nói chuyện chậm rãi, phong thái vừa tự tin lại vừa hào phòng, trực tiếp mê hoặc một đám các bà mẹ ở đây thân hôn điên đảo.

Trương Thư Du giơ ngón tay cái lên: "Tử Hạo, cháu cũng xuất sắc quá rồi." Bất kể sự việc có đúng hay không thì Lục Tử Hạo mới 6 tuổi mà đã có thể nói ra những lời này cũng đủ khiến người ta phải bội phục.

Thư Nhã nhìn con trai 6 tuổi nhà người ta, lại nhìn đứa con trai 3 tuổi không biết chữ chỉ biết nghịch bùn nhà mình mà xót xa cho khoảng cách giữa người với người.

Diệp Vân Linh đưa hai tay gối ra sau đầu, nói: "Chậc, có người lúc nào cũng thích tỏ ra vô tri."

Diệp Vi Vi vốn dĩ đã bị lời Lục Tử Hạo nói làm cho xây xẩm mặt mày, biểu cảm đã khó coi lắm rồi, giờ còn nghe thấy Diệp Vân Linh cạnh khoé chói tai như thế, liền quay mặt đi, buồn bã nói: "Vân Linh, tôi cũng không biết sản phẩm này là của gia đình cô sản xuất. Tôi cũng chỉ có ý tốt mới mang kem chống nắng đến muốn tặng cho mọi người, cô cần gì phải để con trai cô tới nhục nhã tôi như thế?"

Ban đầu lúc mới bắt đầu ghi hình cho tập 3, Diệp Vân Linh nghĩ sẽ chừa cho tổ tiết mục và đạo diễn chút thể diện, bớt gây chuyện lại.

Nhưng cố tình Diệp Vi Vi vừa lên xe là bắt đầu gây sự, chọc ngoáy khắp nơi.

Đến cả tượng đất còn có ba phần tức giận, huống chi là người chưa bao giờ biết đến hai từ kiên nhẫn như Diệp Vân Linh, chọc cô điên lên thì mặc kệ có phải đang phát sóng trực tiếp hay không cô cũng chiến hết.

Dù sao da mặt cô cũng dày, chưa bao giờ sợ bị cư dân mạng hay fan Diệp Vi Vi mắng mỏ.
Thấy Diệp Vi Vi lại bắt đầu sử dụng chiêu thức sở trường của trà xanh: tỏ ra yếu thế.

Diệp Vân Linh ngồi thẳng người dậy, bật lại luôn: "Con trai tôi chỉ là trần thuật lại sự thật, có câu nào là nhục nhã? Nếu thế này mà cô đã gọi là nhục nhã thì tôi nghĩ cô cũng nên đi gặp bác sĩ tâm lý khám đi, yếu ớt quá đấy."

Diệp Vi Vi tức giận đến mức mặt đỏ bừng, hai tay nắm chặt thành quyền, dáng vẻ rất chật vật.

Thư Nhã đứng ra giảng hoà: "Được rồi, đều là hiểu lầm cả thôi mà. Mỗi người bớt nói đi một câu. Thời tiết ở thành phố S này công nhận nóng thật đấy, mọi người vừa xuống máy bay mà đã phát hoả thế này rồi. Tí nữa yêu cầu ekip chương trình gọi nước dừa cho chúng tôi uống hạ hoả."
Nói đến đây, chị ấy vẫn sợ Diệp Vân Linh lại bổ đao tiếp, nên dùng cùi chỏ huých vào người Diệp Vân Linh, nhẹ giọng nói: "Em cũng bớt nói mấy câu đi."


Vẫn đang phát sóng trực tiếp, cho dù trong lòng có nghĩ như vậy thì cũng không thể nói ra ngoài miệng, nếu không cẩn thận lại nhận cả rổ gạch đá từ cư dân mạng.

Trương Thư Du cũng tham gia hoà giải: "Vậy tôi phải uống dừa đá. Thành phố S có nhiều món ăn vặt nổi tiếng lắm, không biết lần này có cơ hội được ăn không."

Thư Nhã nói: "Tất nhiên là có rồi."
Lục Tử Hạo kéo em gái ngồi xuống băng ghế đôi hai người, nhưng ánh mắt lại rơi vào Diệp Vân Linh ngồi hàng trước.

Vừa nãy dì ấy nói: Con trai tôi.

Lục Tử Hạo nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, khoé miệng hơi nhếch lên, trong lòng có chút vui vẻ.

Bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng cứ như vậy bị hai người giải quyết.

Diệp Vi Vi mang theo một bụng oán hận ngồi xuống, khuôn mặt vẫn còn đỏ bừng vì tức giận.

Phương Từ nhìn thấy cô ta như vậy, cũng muốn an ủi cô ta một chút, nhưng lại không biết phải nói gì.
Thật ra lúc nãy cậu bé cũng cảm thấy mẹ mình nói chuyện có hơi quá đáng, nhưng cậu bé không tiện đứng ra phản bác.

Bạn cần đăng nhập để bình luận